Sáng Chủ nhật, Hạ My thức dậy với một cảm giác lạ thường. Không phải là cảm giác háo hức như khi đi làm hay căng thẳng trước dự án, mà là một cảm giác vừa bồn chồn vừa mong đợi. Trong lịch trình, hôm nay cô sẽ tham gia một sự kiện từ thiện do công ty tổ chức – một hoạt động thường niên nhằm quyên góp sách vở và quần áo cho trẻ em vùng sâu.
Cô mặc một bộ váy đơn giản nhưng tinh tế, búi tóc gọn gàng, và mang theo túi xách nhẹ. Dù đây là một sự kiện thiện nguyện, cô vẫn muốn xuất hiện với vẻ chỉn chu, thể hiện sự chuyên nghiệp và phong cách riêng. Khi bước ra đường, cô không khỏi tự hỏi liệu hôm nay có gặp lại Thiên Dương hay không. Suy nghĩ ấy khiến tim cô đập nhanh một cách khó kiểm soát.
Đúng như dự đoán, khi đến địa điểm tổ chức – một trung tâm cộng đồng nhỏ nằm giữa trung tâm thành phố – Hạ My đã thấy Thiên Dương đứng giữa nhóm tình nguyện viên, hướng dẫn họ sắp xếp đồ vật. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, quần âu xám, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn toát lên vẻ ấm áp.
Hạ My bước vào, anh lập tức nhìn thấy cô, mỉm cười. “Chào buổi sáng, Hạ My. Cô đến đúng lúc. Chúng ta cần thêm một người để kiểm tra danh sách quyên góp.”
Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh. “Vâng, tôi sẵn sàng giúp.” Mỗi bước chân tiến gần anh, trái tim cô lại nhói lên. Một phần cô muốn chạy trốn khỏi cảm xúc này, nhưng phần khác lại muốn ở lại, tận hưởng khoảng thời gian bên anh, dù ngắn ngủi.
Sự kiện bắt đầu với không khí náo nhiệt nhưng tràn đầy năng lượng tích cực. Các tình nguyện viên sắp xếp sách vở, quần áo, đồ chơi, và kiểm tra danh sách người quyên góp. Hạ My và Thiên Dương được phân công cùng một khu vực để kiểm tra và sắp xếp sách.
Khi đứng cạnh nhau, họ cùng nhau so sánh danh sách, kiểm tra số lượng, ghi chú những món cần bổ sung. Sự phối hợp nhịp nhàng khiến Hạ My không khỏi ấn tượng. Anh tinh tế, luôn chủ động hỗ trợ nhưng không làm cô cảm thấy bị phụ thuộc. Ánh mắt anh thoáng dịu dàng khi nhìn cô, khiến cô vừa ngại ngùng, vừa vui sướng.
“Cô sắp xếp sách theo thứ tự thể loại nhé, tôi sẽ kiểm tra danh sách,” Thiên Dương đề nghị, giọng nói trầm nhưng rõ ràng.
Hạ My gật đầu, bắt tay vào công việc. Khi chạm tay vào những quyển sách cũ, cô bất giác nhớ lại tuổi thơ của mình: những cuốn sách mà bố mẹ từng mua, những câu chuyện đã nuôi dưỡng tâm hồn cô từ nhỏ. Cảm giác ấm áp ấy khiến cô mỉm cười, và ánh mắt Thiên Dương thoáng nhìn cô, như muốn ghi lại khoảnh khắc đó.
Cả hai làm việc trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng trao đổi một vài câu ngắn. Nhưng với Hạ My, mỗi câu chữ, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Thiên Dương đều trở nên quan trọng. Cô cảm nhận rõ nhịp tim mình tăng nhanh, và cô tự nhủ: “Không được… tôi phải giữ khoảng cách. Anh sắp kết hôn…”
Nhưng khoảng cách ấy dường như càng lúc càng mờ nhạt khi họ cùng nhau nâng những thùng sách nặng, di chuyển đồ đạc, hay cùng cười khi một quyển sách rơi xuống sàn. Sự gần gũi thể chất, dù vô tình, khiến trái tim Hạ My rung động. Cô nhận ra rằng, dù cố gắng kìm nén, cảm xúc dành cho Thiên Dương đã vượt qua mọi lý trí.
Khi tạm nghỉ, Hạ My và Thiên Dương cùng ngồi trên bậc thang, uống nước, lặng nhìn không gian nhộn nhịp xung quanh. Một vài đứa trẻ chạy qua, cười đùa, mang lại không khí vui tươi.
“Cô có thường tham gia các hoạt động từ thiện không?” Thiên Dương hỏi, ánh mắt dõi theo một nhóm tình nguyện viên đang sắp xếp quần áo.
“Thỉnh thoảng thôi,” Hạ My trả lời, giọng nhẹ nhàng. “Nhưng hôm nay tôi cảm thấy… khác. Không chỉ là giúp đỡ, mà còn thấy được niềm vui từ những điều nhỏ bé.”
Thiên Dương gật đầu, giọng trầm: “Đúng vậy. Mỗi hành động nhỏ đều có thể tạo ra sự khác biệt lớn. Giống như việc chúng ta đứng đây, mặc dù nhỏ, nhưng sẽ mang lại hạnh phúc cho nhiều người.”
Hạ My nhìn anh, cảm giác vừa xúc động, vừa rung động. Anh không chỉ là người đàn ông lịch lãm, mà còn là người có tâm hồn đẹp, biết quan tâm và lắng nghe. Cô tự hỏi liệu trái tim mình có đủ sức mạnh để kìm nén cảm xúc này, khi mỗi khoảnh khắc bên anh đều khiến cô cảm thấy say mê.
Sau khi nghỉ ngơi, họ tiếp tục công việc. Một thùng sách lớn bị đánh dấu nhầm số lượng, khiến cả hai phải cùng nhau sắp xếp lại. Trong lúc nâng thùng sách, Hạ My lỡ tay trượt chân, nhưng Thiên Dương nhanh chóng đỡ lấy cô. Khoảnh khắc đó, cơ thể họ gần nhau hơn bao giờ hết.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng đầy quan tâm.
“Vâng… cảm ơn anh,” cô đáp, mặt đỏ bừng. Tim cô đập mạnh, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc xen lẫn. Cô biết rằng khoảnh khắc này vừa gần gũi, vừa nguy hiểm, bởi họ đang dần bị cuốn vào nhau.
Buổi chiều, khi tất cả đã hoàn tất, Hạ My và Thiên Dương đứng lại giữa không gian được sắp xếp gọn gàng. Nhìn những thùng sách, quần áo được phân loại cẩn thận, họ cảm nhận được niềm vui lan tỏa: nụ cười của những đứa trẻ, ánh mắt biết ơn của người nhận… tất cả đều khiến trái tim họ ấm áp.
Thiên Dương nhìn Hạ My, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng: “Cô hôm nay làm việc rất tốt. Tôi thấy cô không chỉ chăm chỉ mà còn rất tinh tế trong cách quan sát và phối hợp.”
Hạ My mỉm cười, ánh mắt gặp ánh mắt anh: “Cảm ơn anh… tôi cũng học hỏi được nhiều từ anh.” Cô nhận ra rằng, sự kiện hôm nay không chỉ là cơ hội để giúp đỡ người khác, mà còn là dịp để cô hiểu rõ hơn về anh, về cảm xúc của chính mình.
Khi chuẩn bị ra về, Thiên Dương quay sang cô, giọng nhẹ: “Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau trong công ty. Nhưng hôm nay… cảm ơn cô đã cùng tôi hoàn thành công việc.”
Hạ My gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác vừa ấm áp, vừa rối bời: “Cảm ơn anh… tôi cũng rất vui.”
Trên đường về, Hạ My không ngừng nghĩ về hôm nay. Mỗi khoảnh khắc bên Thiên Dương, từ ánh mắt, nụ cười, đến những cử chỉ tinh tế, đều khiến cô cảm thấy rung động. Cô biết rằng mối quan hệ này sẽ không dễ dàng. Anh sắp kết hôn, hoàn cảnh phức tạp, nhưng cảm xúc của cô đã vượt qua lý trí.
Đêm đến, khi nằm trên giường, Hạ My vẫn còn cảm giác bồn chồn xen lẫn hạnh phúc. Cô nhắm mắt, mường tượng những khoảnh khắc trong ngày: nâng thùng sách cùng anh, ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười anh khi nhìn cô… tất cả tạo thành một bức tranh cảm xúc đầy sống động trong tim cô.
Cô tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng trái tim tôi không thể sai. Tôi đã chọn anh, dù biết rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách và đau đớn.”
Và trong sự yên tĩnh của đêm, Hạ My nhận ra một điều: mỗi ngày gặp anh, dù ngắn ngủi, đều khiến cô trưởng thành hơn, cảm xúc hơn, và đồng thời đối diện với một mối tình mà lý trí chưa bao giờ sẵn sàng…