sai thời điểm

Chương 5: Lòng bối rối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ My thức dậy trong trạng thái vừa bồn chồn vừa lạ lẫm. Trái tim cô vẫn còn vang vọng những khoảnh khắc từ sự kiện từ thiện hôm qua: ánh mắt dịu dàng của Thiên Dương, nụ cười đầy tinh tế, và sự phối hợp nhịp nhàng trong từng công việc. Mọi thứ vẫn còn rõ rệt, như thể họ đã ghi dấu từng khoảnh khắc trong tim cô.

Cô ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban mai len qua rèm cửa, rọi lên khuôn mặt mình. Một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng lan tỏa. Cô tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng sao tim tôi lại rung động đến vậy?”

Trong khi chuẩn bị đi làm, Hạ My liên tục kiểm tra điện thoại, hy vọng sẽ có tin nhắn từ Thiên Dương, dù biết rằng việc đó là không nên. Cô tự nhủ: “Không được. Anh ấy sắp kết hôn, tôi phải giữ khoảng cách.” Nhưng lòng bối rối vẫn chiếm ưu thế, khiến cô khó tập trung vào công việc.

Khi đến công ty, không khí văn phòng vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, nhưng Hạ My cảm thấy mọi thứ trở nên khác lạ. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt, cô đều cảnh giác, luôn tự hỏi liệu Thiên Dương có xuất hiện hôm nay hay không. Và đúng như dự đoán, anh xuất hiện từ phía thang máy, nụ cười nhẹ nhàng khi nhìn thấy cô khiến trái tim cô nhói lên.

“Chào buổi sáng, Hạ My,” anh nói, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ sự lịch sự. “Hôm nay cô trông có vẻ… bối rối.”

Hạ My đỏ mặt, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Không… không sao đâu. Chỉ là… hơi bận rộn một chút.” Nhưng lời nói ấy chỉ càng khiến trái tim cô rung mạnh hơn.

Buổi sáng trôi qua với hàng loạt cuộc họp nội bộ. Hạ My cố tập trung vào công việc, nhưng trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh Thiên Dương: ánh mắt anh khi họ cùng sắp xếp sách, nụ cười anh khi nâng thùng đồ, và cả cách anh nhìn cô dịu dàng mà vẫn giữ khoảng cách. Cô nhận ra rằng trái tim mình đang bị cuốn đi, dù lý trí cô biết rằng không nên.

Trong giờ nghỉ trưa, Hạ My đi ra quán cà phê gần văn phòng, cố gắng bình tĩnh và suy nghĩ về cảm xúc của mình. Cô đặt tay lên cốc cà phê nóng, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. “Tôi phải làm sao đây? Liệu tôi có thể giữ khoảng cách? Hay sẽ… buông theo cảm xúc?”

Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Thiên Dương:

“Hôm nay cô có thời gian uống cà phê không? Tôi có vài ý tưởng cần thảo luận.”

Hạ My lặng người. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng phần khác lại khao khát gặp anh. Cô nhắn lại:

“Được, tôi sẽ đến quán cà phê như hôm qua.”

Khi đến quán, Thiên Dương đã ngồi đó, ánh mắt thoáng buồn nhưng vẫn dịu dàng. Anh mỉm cười khi thấy cô: “Chào buổi trưa, My. Hôm nay trông cô có vẻ căng thẳng.”

Hạ My cười, ánh mắt hơi lúng túng: “Cảm ơn… tôi chỉ hơi bận một chút. Anh… anh có ý tưởng gì muốn thảo luận sao?”

Thiên Dương gật đầu, giọng trầm: “Về dự án mới, tôi nghĩ chúng ta cần chuẩn bị một vài kịch bản marketing sáng tạo. Nhưng trước hết, tôi muốn hỏi cô… về hôm qua, cô có thấy thoải mái khi tham gia sự kiện không?”

Hạ My đỏ mặt, nhớ lại khoảnh khắc nâng thùng sách, ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười anh tinh tế… “Tôi… rất vui. Hôm qua là một trải nghiệm khác biệt. Tôi… cảm thấy gần gũi hơn với mọi người, và… với anh.”

Thiên Dương nghiêng người, ánh mắt nhìn cô đầy ý nhị: “Tôi cũng vậy. Nhưng… chúng ta đều biết rằng mọi thứ không đơn giản. Tôi sắp kết hôn, My. Tôi không thể để cảm xúc dẫn lối mà bỏ qua trách nhiệm của mình.”

Câu nói của anh như mũi dao nhọn cắm vào trái tim cô. Cô cúi đầu, lòng bối rối: vừa muốn lao đến gần anh, vừa muốn chạy trốn. “Tôi… tôi biết. Nhưng… tôi cũng không thể ngừng nghĩ về anh.”

Khoảng im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc nền êm dịu và tiếng ly cà phê va nhẹ. Cả hai đều nhận ra rằng cảm xúc đang vượt qua lý trí, nhưng chưa ai dám thốt ra tất cả.

Buổi chiều, khi trở lại văn phòng, Hạ My cố tập trung vào công việc nhưng liên tục bị phân tâm bởi suy nghĩ về Thiên Dương. Cô nhớ lại ánh mắt anh trong các buổi họp, nụ cười khi giúp cô, cách anh nhìn cô dịu dàng mà vẫn giữ khoảng cách… tất cả như một nhịp điệu khó cưỡng.

Trong lúc kiểm tra email, cô nhận được một thư từ Thiên Dương với nội dung:

“Nếu có thời gian, tối nay tôi muốn gặp cô để thảo luận thêm về dự án. Tôi hứa chỉ nói về công việc thôi.”

Hạ My lặng người. Một phần cô muốn từ chối, nhưng trái tim lại thúc giục cô đồng ý. Cô nhắn lại:

“Được, tôi sẽ đến.”

Buổi tối, Hạ My đến địa điểm hẹn, một quán cà phê nhỏ và yên tĩnh. Thiên Dương đã có mặt, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng khi nhìn cô: “Cô đến đúng giờ. Tôi hy vọng không làm phiền.”

Hạ My lắc đầu, cố nở nụ cười. “Không, tôi cũng muốn đến. Anh… anh muốn thảo luận về điều gì?”

Họ cùng nhau xem qua tài liệu dự án, thảo luận từng chi tiết, nhưng sự tập trung của Hạ My liên tục bị xao nhãng bởi ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm, và cử chỉ tinh tế của anh. Cô nhận ra rằng cảm xúc dành cho Thiên Dương đang vượt qua lý trí, khiến cô vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Khoảng cách giữa họ dường như càng lúc càng mờ nhạt. Khi Thiên Dương nghiêng người, chỉ để chỉ một chi tiết nhỏ trên bản kế hoạch, cơ thể họ gần nhau hơn, và Hạ My cảm nhận rõ nhịp tim mình đập mạnh. Cô biết rằng cảm xúc này đang vượt khỏi kiểm soát, nhưng cô không dám thốt ra, vì anh vẫn sắp kết hôn.

Sau khi kết thúc công việc, Thiên Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn cô dịu dàng: “Cô đã làm việc rất tốt. Nhưng tôi cũng thấy rằng… khoảng cách giữa chúng ta đang trở nên khó kiểm soát.”

Hạ My cúi đầu, giọng lúng túng: “Ừ… tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về anh.”

Anh thở dài, giọng trầm: “Tôi biết. Nhưng chúng ta phải giữ lý trí. Sai thời điểm… là tất cả những gì chúng ta có lúc này.”

Khoảnh khắc im lặng kéo dài. Cả hai đều nhận ra rằng tình cảm đã vượt ra ngoài lý trí, nhưng chưa thể bày tỏ. Họ nhìn nhau, trái tim đập dồn dập, nhưng môi vẫn không thốt ra lời.

Trên đường về, Hạ My không ngừng suy nghĩ về hôm nay. Cô biết rằng cảm xúc của mình đang phát triển mạnh mẽ, vượt qua mọi lý trí. Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng mối quan hệ này sẽ đầy thử thách và đau khổ.

Đêm đến, khi nằm trên giường, Hạ My nhắm mắt, tưởng tượng những khoảnh khắc hôm nay: ánh mắt Thiên Dương, giọng nói anh, nụ cười tinh tế… tất cả đều như nhịp điệu không dứt trong tim cô.

Cô tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng trái tim tôi đã chọn anh. Tôi không biết con đường phía trước sẽ như thế nào, nhưng tôi biết rằng… tôi không thể phủ nhận cảm xúc này.”

Và trong sự yên tĩnh của đêm, Hạ My nhận ra một điều: mỗi ngày gặp anh, mỗi khoảnh khắc gần gũi, đều khiến cô trưởng thành hơn, cảm xúc hơn, và đối diện với một mối tình đầy cấm đoán nhưng khó lòng từ chối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×