sai thời điểm

Chương 6: Khoảnh khắc cấm đoán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai sau buổi tối hôm qua, Hạ My thức dậy với trái tim vẫn chưa kịp bình ổn. Cảm giác bồn chồn và lạ lùng vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể. Những khoảnh khắc bên Thiên Dương, từ ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, đến giọng nói trầm ấm, vẫn in sâu trong tâm trí cô, khiến cô khó lòng tập trung vào bất cứ việc gì khác.

Cô mặc bộ váy công sở thanh lịch, gọn gàng, nhưng không quên cẩn thận kiểm tra từng chi tiết trước khi ra khỏi nhà. Tự nhủ rằng hôm nay sẽ cố gắng giữ khoảng cách, nhưng trái tim cô đã không còn nằm dưới sự kiểm soát của lý trí.

Khi đến văn phòng, Hạ My thấy Thiên Dương đã có mặt từ sớm, đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài. Khi anh quay sang thấy cô, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, và trái tim cô lại nhói lên. “Chào buổi sáng, Hạ My,” anh nói, giọng trầm ấm, pha chút tinh nghịch. “Hôm nay cô trông… đẹp.”

Hạ My đỏ mặt, cố nở nụ cười nhưng không giấu được cảm giác bối rối. “Cảm ơn… anh. Tôi sẽ cố gắng tập trung vào công việc hôm nay.”

Buổi sáng trôi qua với các cuộc họp nội bộ và chuẩn bị dự án mới. Nhưng trong đầu Hạ My, hình ảnh Thiên Dương vẫn hiện hữu: ánh mắt anh khi họ cùng thảo luận, cử chỉ tinh tế, cách anh nhìn cô dịu dàng mà vẫn giữ khoảng cách. Cô nhận ra rằng cảm xúc của mình đã vượt ra ngoài lý trí, và việc cố gắng kìm nén chỉ khiến trái tim cô nhói đau hơn.

Trong giờ nghỉ trưa, Hạ My quyết định đi dạo quanh công ty, cố gắng xua tan những suy nghĩ hỗn độn. Nhưng thật trùng hợp, Thiên Dương cũng xuất hiện gần đó, tay cầm hồ sơ dự án. Khi gặp nhau, ánh mắt họ chạm nhau, và một luồng điện lặng lẽ chạy qua cơ thể Hạ My.

“Chào My,” anh nói, giọng ấm áp. “Cô ra đây để thư giãn?”

Hạ My gật đầu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Vâng… chỉ muốn đi bộ một chút.” Cô cảm nhận rõ tim mình đập nhanh, từng nhịp như muốn phá vỡ rào cản lý trí.

Thiên Dương bước đến gần, đi song song cùng cô. Họ không nói nhiều, chỉ là bước đi bên nhau, lắng nghe tiếng gió thổi và tiếng lá cây xào xạc. Nhưng trong khoảnh khắc im lặng đó, Hạ My cảm nhận được sự gần gũi kỳ lạ: cơ thể họ song song, hơi thở gần nhau, ánh mắt đôi lúc chạm nhau… tất cả như một nhịp điệu cấm đoán mà cô không thể tránh khỏi.

Khi dừng lại bên ghế đá, Thiên Dương quay sang cô, ánh mắt nhìn thẳng, đầy cảm xúc mà vẫn giữ khoảng cách. “My… tôi biết cảm xúc này đang dâng trào. Và tôi cũng không thể phủ nhận… trái tim mình.”

Hạ My lặng người. Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cúi đầu, giọng lạc đi: “Anh… anh sắp kết hôn… chúng ta… không nên…”

Anh nhíu mày, nhưng giọng trầm: “Tôi biết… nhưng điều đó không ngăn được những gì tôi cảm nhận. Khoảnh khắc này… tôi không thể giả vờ rằng mình không quan tâm đến cô.”

Hạ My cảm thấy một luồng điện chạy qua toàn thân. Cô biết rằng đây là ranh giới cấm đoán: gần quá sẽ vượt qua mọi giới hạn, xa quá sẽ khiến trái tim đau nhói. Cô nhìn vào mắt anh, thấy một nỗi niềm vừa chân thành vừa bối rối. “Tôi… tôi cũng không thể phủ nhận cảm xúc của mình… nhưng… tôi sợ…”

Thiên Dương nhích lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, nhưng không quá mạnh, chỉ đủ để cô cảm nhận được hơi ấm của anh. “Tôi cũng sợ, My… nhưng đôi khi nỗi sợ ấy không thể ngăn được trái tim chúng ta.”

Hạ My cảm giác tim mình đập loạn nhịp, cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau đớn. Cô muốn lao vào vòng tay anh, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở rằng anh sắp kết hôn, và mọi hành động quá giới hạn sẽ là sai lầm.

Khoảnh khắc đó kéo dài, chỉ còn tiếng gió và nhịp tim của hai người hòa quyện. Cả hai đều nhận ra rằng cảm xúc đã vượt qua mọi rào cản lý trí, nhưng chưa ai dám tiến thêm bước nữa.

Sau một hồi, Thiên Dương nhẹ nhàng buông tay cô, giọng trầm: “Chúng ta phải quay lại công việc thôi… nhưng tôi muốn cô biết rằng… tôi hiểu những gì cô cảm nhận, và tôi cũng vậy.”

Hạ My gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa hụt hẫng. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc cấm đoán: gần nhau nhưng chưa thể chạm tới, rung động nhưng vẫn phải giữ khoảng cách.

Buổi chiều, khi trở lại văn phòng, Hạ My cố gắng tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt cô liên tục lướt tìm Thiên Dương. Cô nhớ lại khoảnh khắc nắm tay, cảm giác ấm áp, rung động mạnh mẽ mà vẫn cấm đoán. Cô biết rằng cảm xúc này sẽ ngày càng phức tạp và khó kiểm soát.

Khi ra về, Hạ My đi bộ trong ánh hoàng hôn, suy nghĩ về những khoảnh khắc hôm nay. Cô tự hỏi liệu trái tim mình có thể kìm nén cảm xúc, hay sẽ buông theo những rung động cấm đoán này. Hình ảnh Thiên Dương cứ hiện lên liên tục: ánh mắt, nụ cười, hơi ấm khi chạm tay… tất cả như nhấn chìm cô trong biển cảm xúc vừa hạnh phúc vừa đau khổ.

Đêm đến, Hạ My nằm trên giường, nhắm mắt, tưởng tượng lại từng khoảnh khắc hôm nay: khoảng cách cấm đoán, ánh mắt đầy cảm xúc, nụ cười tinh tế… tất cả như một nhịp điệu không dứt trong tim cô. Cô biết rằng trái tim mình đã chọn anh, dù lý trí biết rằng đây là sai thời điểm.

Trong sự yên tĩnh của đêm, Hạ My nhận ra một điều: mỗi khoảnh khắc gần anh, dù ngắn ngủi, đều khiến cô trưởng thành hơn, cảm xúc hơn, và đối diện với một mối tình đầy cấm đoán nhưng khó lòng từ chối. Cô tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng trái tim tôi không thể sai. Tôi đã chọn anh, và sẽ phải đối mặt với mọi thử thách phía trước.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×