“Thế giới có hai kiểu người đàn ông khiến phụ nữ muốn trốn chạy. Một là kẻ vô duyên, hai là… An Hiếu.”
Sáu giờ sáng, Vy Vy ngáp dài khi bước vào studio được thuê riêng để quay hình hậu trường buổi ghi hình cho chương trình thực tế. Trên tay cô là một ly cà phê đen không đường – thứ nhiên liệu duy nhất giữ con mắt cô không rớt xuống đất.
Lúc cô đẩy cửa bước vào, trong phòng đã có người. Người ấy đang ngồi trên ghế makeup, mi mắt khẽ cụp, gương mặt không tì vết như vừa bước ra từ chiến dịch quảng cáo nước hoa nào đó. Và… dĩ nhiên, là người mà Vy Vy không bao giờ muốn thấy vào lúc chưa uống hết ly cà phê: An Hiếu.
“Ồ, stylist thiên tài cũng biết đến đúng giờ cơ đấy,” anh nói, không ngẩng đầu, nhưng cái chất giọng châm chọc ấy thì Vy Vy nghe là nhận ra liền.
“Vậy còn anh?” cô đáp, đặt túi xuống bàn, “Đến sớm thế này là do thiếu ngủ hay do muốn tranh thủ chiếm spotlight trước người khác?”
“Thói quen chuyên nghiệp thôi. Một vài người nên học hỏi,” anh liếc nhìn cô qua gương, ánh mắt nửa cười nửa chê.
Vy Vy nhếch mép. "Cũng may tôi không định học làm ngôi sao đỏng đảnh."
Makeup artist đứng bên cạnh suýt phun cọ. Không khí giữa hai người rõ ràng là kiểu "bằng mặt không bằng lòng", nhưng chẳng ai ngờ họ lại khẩu nghiệp với nhau trơn tru đến thế. Ai nhìn vào cũng tưởng họ chỉ là hai đồng nghiệp mới gặp… chứ không hề hay biết tám năm trước từng có một cơn mưa, một sân trường, và hai trái tim đã cùng nhau đập rộn ràng.
Sau màn “khởi động khẩu hình” buổi sáng, Vy Vy mở vali đồ nghề, bắt đầu chọn outfit cho buổi ghi hình ngoài trời. Cuộc thi hôm nay có thử thách hóa thân thành “thanh xuân thời học sinh” – chủ đề nghe xong mà cô chỉ muốn chôn luôn ký ức cấp ba trong góc tối nào đó.
“Tôi đoán là sẽ có đồng phục. Nhưng làm ơn, đừng cho tôi mặc sơ mi trắng và cà vạt xanh lam. Tôi không muốn như đang đóng phim học đường cấp ba cho… TikTok.” An Hiếu đột nhiên lên tiếng, nửa đùa nửa thật.
“Ồ, tôi định cho anh mặc váy xếp ly cơ,” Vy Vy nói, mắt không rời vali, “Nhưng tiếc là size eo anh hơi... nam tính quá.”
“Vậy còn cô? Có định mặc váy xếp ly để thị phạm không?”
“Không, tôi sợ bị hiểu nhầm là nữ sinh trốn học tám năm mới quay lại.”
Lần này, chính An Hiếu bật cười. Dù sao thì, cô vẫn là Vy Vy. Cái kiểu nói chuyện đầy gai nhưng không giấu được sự sắc sảo ấy, đúng kiểu mà năm xưa anh vừa yêu vừa ghét.
Khi các thành viên khác lần lượt bước vào – Kiến Văn, Lâm Nhi và vài trainee mới – không khí trong studio nhanh chóng sôi động.
“Hi Vy Vy! Mình là Kiến Văn, hôm trước thấy cô bận nên chưa kịp chào hỏi,” Kiến Văn – người luôn nở nụ cười như thể sinh ra để quảng cáo kem đánh răng – tiến lại gần bắt tay, “Nghe nói cô là stylist có tiếng ở Paris à?”
“Không hẳn là có tiếng, chỉ là ở Paris người ta dễ bị thuyết phục bởi người mặc đồ đen và nhìn khó gần thôi,” cô đáp, nửa thật nửa đùa.
“Anh Hiếu cũng từ Paris về cách đây không lâu đấy. Hai người không tình cờ gặp nhau ở đó à?”
Câu hỏi tưởng vô hại ấy khiến không khí khựng lại nửa giây. Vy Vy cười nhẹ, lắc đầu. “Paris đông người lắm, trừ khi tôi va trúng sao chổi thì mới gặp.”
“May mà tôi chưa thành sao chổi,” An Hiếu nhếch môi, “Nếu không chắc cũng chẳng quẹt được vào lịch trình ngập deadline của cô.”
Cả nhóm phá lên cười. Vy Vy liếc anh một cái – cái tên này rõ là vẫn cay cú vì bị cô “quẹt trúng” năm xưa.
Buổi quay bắt đầu. Cả ekip di chuyển ra sân trường giả dựng trong khu phim trường ngoại ô. Nhiệm vụ: các nghệ sĩ phải tái hiện một phân cảnh học sinh nghịch ngợm – từ viết bảng, chạy trốn thầy giám thị cho tới… thi hát bất thình lình.
Vy Vy lăng xăng chỉnh sửa từng phụ kiện cho từng người, nhưng riêng An Hiếu thì không. Anh đứng đó, lặng thinh như một tượng sáp biết diễn xuất, mặc đồng phục học sinh mà vẫn toát ra khí chất “giáo viên chủ nhiệm điển trai bị hiểu lầm là học sinh lớp 12”.
“Túi anh bị lệch,” cô bước tới, kéo lại quai cặp.
“Cảm ơn, nhưng stylist nên tập trung vào tính đồng bộ. Nếu ai cũng chỉnh tề như nhau, ai sẽ nổi bật?”
“Thì tôi mới không chỉnh cho người khác. Còn anh – chỉnh lại để đỡ lòe loẹt.”
“Cô chỉnh xong là tôi vẫn lòe loẹt đấy thôi.”
“Ừ, vì anh là kiểu người dù có mặc áo mưa vẫn toát ra vibe ‘hãy nhìn tôi đi’.”
“Mà cô cũng đâu vừa. Cái kiểu lướt qua như gió lạnh ấy, đúng chất ‘hãy đoán xem tôi có còn ghét anh không’.”
Vy Vy cứng người. Một giây sau, cô phá ra cười, gằn giọng: “Xin lỗi, tôi hết ghét rồi. Giờ tôi chỉ thấy thương hại.”
An Hiếu nhún vai. “Cảm ơn. Tôi nhận lòng thương hại với giá trị gấp đôi cổ phiếu công ty.”
Khi tiếng hô “Cut!” vang lên lần cuối trong ngày, mọi người vỡ òa vì cuối cùng cũng được về. Vy Vy tháo bộ headset khỏi tai, ngồi phịch xuống băng ghế. Cô vừa định ngả lưng thì một chai nước bay đến trước mặt.
“Của cô.” An Hiếu nói, rồi ngồi xuống bên cạnh, cách chừng hai gang tay.
Vy Vy cầm chai nước, lẩm bẩm, “Không sợ tôi hiểu lầm là anh quan tâm sao?”
“Tôi hy vọng cô hiểu lầm để có cớ mắng tôi. Cô thích vậy mà.”
“Là anh đang nhớ nhầm tôi với ex nào đó thôi.”
Anh không nói gì. Vy Vy cũng không. Cả hai cùng nhìn về khoảng trời đang đỏ rực hoàng hôn.
Không ai trong ekip biết rằng hai người từng yêu nhau. Và họ cũng chẳng có ý định để ai biết.
Vì chuyện cũ, hãy cứ để nó như... sao chổi. Bay vút qua, rực rỡ, nhưng không ai giữ được lâu.