SAO CHỔI QUẸT TRÚNG TÔI

Chương 4: Chương trình đầu tiên và cái bẫy ngọt ngào của “sếp” Hiếu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyện bắt đầu ngay từ buổi họp sáng thứ Hai.

Vy Vy đến sớm, chỉnh chu với laptop, sổ ghi chép và một cây bút mực tím như thói quen cũ. Cô ngồi ở góc bàn, vừa nhấm nháp cà phê vừa dò lại danh sách nghệ sĩ cần styling.

Cuộc thi mà công ty tổ chức là dạng gameshow kết hợp trình diễn và thử thách kỹ năng – một kiểu truyền hình thực tế rất phổ biến hiện nay. Bốn nghệ sĩ tham gia chính là An Hiếu, Kiến Văn, Lâm Nhi và một ca sĩ indie đang lên tên Dâu Tây.

Chương trình này cần tạo hình khác biệt mỗi tập. Vy được phân công styling cho toàn bộ đội hình nữ. Quá ổn. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cho đến khi…

– “Vy Vy.”

Giọng nói ấy vang lên như tiếng còi xe cứu thương giữa đêm khuya.

An Hiếu.

Ánh mắt mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cô. Vy giữ biểu cảm bình thản hết mức có thể.

– “Tôi đề nghị đổi stylist. Lâm Nhi có stylist riêng rồi. Dâu Tây cũng thế. Còn tôi thì không.”

Anh nhấn mạnh từng chữ, như đang tố cáo việc bị… bỏ rơi vậy.

– “Nhưng lịch phân công là theo nhóm. Chúng tôi chia theo giới tính và hình tượng từng nghệ sĩ.” – Vy mỉm cười, cố gắng giữ lịch sự.

– “Vậy cô chia lại đi. Tôi không thích người khác chọn đồ cho mình mà không hiểu tôi.”

Trưởng phòng sản xuất quay sang nhìn Vy:
– “Em cân nhắc lại giúp anh, tạm thời làm theo đề xuất của Hiếu cho tập đầu nhé. Mình cần lên hình sớm.”

Cô cười cứng đờ. Đề xuất? Phải gọi là mệnh lệnh trá hình thì đúng hơn.


Chuyện tiếp theo như phim hài đen.

Buổi fitting đầu tiên, An Hiếu tới trễ gần một tiếng. Lúc anh ta bước vào, Vy đang chỉnh trang phục cho Dâu Tây, phải dừng tay quay sang chào.

– “Chào anh.”

– “Ồ, tới trễ một tí mà em vẫn chưa xong à?” – Anh liếc qua bộ váy pastel ngọt ngào của Dâu Tây – “Không sao, tôi thích được phục vụ cuối cùng.”

Vy thở sâu. Nhẫn nhịn.

Cô kéo vali đồ ra, đưa bảng moodboard, bắt đầu đề xuất phong cách.

– “Tuần này là concept ‘Tái sinh’, tôi chọn cho anh một bộ suit màu khói, kết hợp lớp layering ánh bạc nhẹ—”

– “Không thích.”

– “Vậy anh muốn gì?”

– “Cái gì tôi mặc lên phải khiến người ta nhớ ngay.”

– “Vậy… màu đỏ?”

– “Quá phổ biến. Phải là thứ chưa ai mặc.” – Anh chống tay lên cằm, nhìn cô đầy… hứng thú.

Vy quay sang nhìn trưởng nhóm hậu kỳ cầu cứu, nhưng người đó chỉ nhún vai.

Rốt cuộc cô lấy ra chiếc áo sơ mi trắng oversized in hình mặt trăng nửa khuya. Vừa đủ phá cách, vẫn trong tông chương trình.

– “Thử cái này.”

An Hiếu lắc đầu, rồi – bất thình lình – kéo chiếc áo khỏi tay cô, khoác lên vai, đứng trước gương.

– “Ừm. Không tệ. Nhưng form này khiến tôi trông béo.”

– “Form đó là unisex oversized, nếu anh béo thì chắc toàn bộ fan anh mắt có vấn đề rồi.”

Không hiểu sao, cả phòng bật cười.

An Hiếu nhìn Vy, nửa miệng cong lên. Lần đầu trong buổi fitting, anh… cười.

– “Cô luôn nói chuyện dễ thương như vậy với khách hàng à?”

Vy đứng thẳng lưng, đáp dứt khoát:
– “Chỉ với khách hàng thích gây rối.”


Tối hôm đó, Vy gửi mail xin điều chỉnh lại nhiệm vụ: “Tôi xin không phụ trách styling cá nhân cho An Hiếu nữa. Tôi vẫn đảm nhận các phần việc chung của team theo kế hoạch ban đầu.”

Một câu duy nhất, ngắn gọn, không giải thích. Nhưng từng chữ như kiềm chế từ uất ức.

Cô không muốn làm kẻ bị lôi ra để trút giận. Cũng không muốn giữ vai trò đối đầu ngớ ngẩn ấy thêm nữa.

Thật ra, Vy không biết tại sao An Hiếu lại cư xử như thế. Là vì quá khứ? Là vì hận? Hay đơn giản… chỉ là trò tiêu khiển?

Cô không muốn nghĩ thêm.

Cũng chẳng có ai trong công ty biết họ từng quen nhau. Không ai, kể cả Kiến Văn – người bạn thân thiết từng học chung trường.


Một tuần sau, buổi ghi hình đầu tiên bắt đầu.

Vy đứng ở khu staging nhìn các nghệ sĩ bước vào khu chờ. Cô thấy An Hiếu từ xa – áo khoác đen, mắt kính tròn, gương mặt sáng như thể đèn sân khấu chiếu riêng cho anh.

Anh không nhìn cô. Cô cũng chẳng nhìn anh.

Nhưng khi Vy quay đi, cô nghe giọng anh văng vẳng bên tai:

– “Hy vọng lần này stylist của tôi không lỡ hẹn nữa.”

Cô xoay người, định nói gì đó. Nhưng rồi cắn môi.

Không đáng.

Tay cô siết chặt cốc cà phê trong tay. Sao chổi quẹt trúng có khi chưa đau bằng gặp lại người cũ… và bị người đó đối xử như một trò đùa.

Chào mừng trở lại thế giới của An Hiếu.

Và chào mừng trở lại cuộc chiến ngầm của hai kẻ từng một lần là tất cả của nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.