sau bức tường mỏng

Chương 1: Chuyển nhà và ánh mắt lén lút


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Diệp mở cửa căn hộ mới, thở dài một hơi thật sâu. Không gian rộng rãi, ánh sáng tự nhiên chan hòa qua khung cửa sổ lớn, nhưng lòng cô vẫn lẫn lộn giữa háo hức và lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô sống một mình, tạm rời xa vòng tay gia đình và những quy tắc nghiêm khắc.

Chưa kịp đặt chân vào phòng, tiếng nhạc trầm ấm từ căn hộ bên cạnh khiến cô giật mình. Âm thanh không quá ồn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý. Tim cô bỗng nhói lên một cảm giác quen thuộc mà cô không thể lý giải.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Giọng nói trầm ấm vang ra:

— “Xin lỗi… tôi là hàng xóm bên cạnh. Cậu mới chuyển đến phải không?”

Ngọc Diệp lặng người. Giọng nói ấy… quá quen thuộc. Cô quay lại và nhìn thấy anh – Hạo Nam – phong thái tự tin, ánh mắt quyến rũ nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ để khiến tim cô loạn nhịp.

Họ đã từng gặp nhau khi còn nhỏ. Anh là bạn thân của gia đình cô, người mà cô từng hứa hôn theo truyền thống gia đình. Một phần trong cô muốn quay đi, một phần lại mong được gần anh.

Hạo Nam cười nhẹ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô một giây lâu hơn bình thường:

— “Nếu cậu cần giúp đỡ gì, cứ nhắn cho tôi. Tôi ở ngay bên cạnh mà.”

Diệp đỏ mặt, mỉm cười gượng:

— “Vâng… cảm ơn anh.”

Những ngày tiếp theo, Hạo Nam thường xuyên xuất hiện gần Diệp. Trong thang máy, hành lang, hay chỉ là những lần vô tình chạm tay trao đồ, trái tim cô lại đập nhanh. Mỗi lần như vậy, cô vừa muốn chạy trốn vừa muốn dấn thân vào cảm giác cấm kỵ ấy.

Một buổi chiều, khi Diệp đang treo rèm cửa, Hạo Nam bước tới giúp. Cái chạm nhẹ trên vai khiến cơ thể cô run lên. Anh mỉm cười:

— “Cẩn thận đấy, cậu dễ bị thương lắm.”

Diệp quay đi, mặt nóng bừng, nhưng không thể giấu nổi nhịp tim rối loạn. Sự gần gũi này khiến cô nhận ra rằng cảm xúc của mình đã thay đổi. Những va chạm tưởng như bình thường giờ trở nên đầy cám dỗ.

Một đêm, khi ánh đèn vàng rọi khắp phòng, Hạo Nam gõ cửa lần nữa. Lần này, anh không nói gì, chỉ nhìn cô. Ánh mắt ấy như xuyên thấu mọi cảm xúc cô đang cố giấu. Diệp cảm nhận được nhịp tim mình dồn dập, khoảng cách giữa họ trở nên thật nhỏ.

— “Cậu… vẫn nhớ lời hứa năm đó không?” Hạo Nam hỏi, giọng trầm mà ám ảnh.

Diệp lặng im, tim như ngừng đập một nhịp. Lời hứa hôn từ nhỏ bỗng trở nên sống động, xen lẫn nỗi bối rối và khao khát mà cô chưa từng thừa nhận.

Những ngày sau, mọi va chạm, ánh mắt, nụ cười của Hạo Nam đều trở thành một phép thử tinh tế với trái tim cô. Mỗi lần chạm nhẹ, mỗi ánh nhìn lén lút đều khiến Diệp cảm thấy cấm kỵ nhưng không thể cưỡng lại.

Một buổi tối, khi cô đang nấu ăn, Hạo Nam xuất hiện giúp cô với một lý do nhỏ. Khoảng cách giữa họ chỉ là vài bước, tay anh vô tình chạm nhẹ vào tay cô. Diệp cảm nhận nhịp tim loạn nhịp, cảm giác vừa sợ vừa thích, vừa cấm kỵ vừa ngọt ngào.

Cả hai đều biết, đây là một trò chơi nguy hiểm. Một cảm xúc lén lút nhưng đầy hấp dẫn. Và trong khoảnh khắc ấy, Diệp tự nhủ:

— “Mình sẽ không thể kiểm soát được nữa…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×