Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len qua khung cửa sổ chiếu lên sàn nhà, tạo thành những dải sáng nhảy múa trên nền gỗ. Ngọc Diệp đứng bên cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê, cố gắng xua đi cảm giác rối bời sau những ngày chuyển nhà. Nhưng trái tim cô vẫn chưa thôi loạn nhịp mỗi khi nghĩ đến Hạo Nam – hàng xóm bên cạnh, người bạn từ nhỏ, người từng là lời hứa hôn lặng lẽ của cô.
Tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình. Hơi thở dồn dập, Diệp bước ra mở cửa và thấy Hạo Nam đứng đó, tay cầm một túi đồ ăn sáng.
— “Sáng nay mình tiện ghé qua, mang chút đồ ăn cho cậu. Vừa chuyển nhà, chắc cũng bận rộn lắm.” Anh nở nụ cười trầm ấm, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt cô một giây lâu hơn bình thường.
Diệp đỏ mặt, mỉm cười gượng:
— “Cảm ơn anh… Thật ra mình vẫn còn đang bối rối với cả đống đồ.”
Hạo Nam đặt túi lên bàn, rồi vô tình chạm tay cô khi trao cho cô một hộp bánh. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau ngắn ngủi nhưng đủ để trái tim Diệp dường như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô lùi lại một bước, nhưng ánh mắt anh vẫn theo dõi cô, dịu dàng nhưng đầy cám dỗ.
— “Cậu nên ăn sáng trước khi dọn dẹp tiếp,” anh khẽ nhắc, giọng trầm mà ấm áp.
Diệp gật đầu, cố gắng tập trung vào chiếc bánh, nhưng cảm giác cấm kỵ vẫn lởn vởn. Họ là bạn từ nhỏ, mối quan hệ gia đình và lời hứa hôn trước kia khiến cả hai phải kiềm chế, nhưng những va chạm nhỏ như vậy liên tục làm cảm xúc bùng lên.
Chiều đến, Diệp mở cửa ban công để phơi quần áo. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc cô bay lên, hớp lấy ánh mắt anh hàng xóm đang đứng phía hành lang đối diện. Hạo Nam dường như xuất hiện bất ngờ, nụ cười nửa miệng, ánh mắt trêu chọc:
— “Gió hôm nay mạnh thật, cẩn thận tóc bay vào mắt nhé.”
Diệp lùi lại, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn chỉ vài bước. Tim cô đập dồn dập, vừa muốn cười, vừa muốn chạy trốn. Anh nhích lại gần, khẽ đưa tay ra như muốn chỉnh mái tóc cô, nhưng ánh mắt lén nhìn của anh lại khiến cô rùng mình.
— “Anh… không cần đâu,” cô lí nhí, cố né tránh.
Hạo Nam chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn giữ sự tinh nghịch xen lẫn dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, họ đứng gần nhau mà không ai nói gì, chỉ là ánh mắt, khoảng cách và những cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng đầy sức hút.
Những ngày sau, mỗi va chạm, mỗi ánh nhìn của Hạo Nam đều khiến Diệp bối rối. Khi anh cầm giúp cô những túi đồ nặng, khi vô tình chạm vai hay chỉ trao cô một nụ cười thoáng qua – tất cả đều làm cô nhận ra cảm xúc của mình đang vượt khỏi kiểm soát.
Một buổi tối, khi ánh đèn hành lang vàng rực rỡ, Hạo Nam ghé qua mượn chút đồ. Diệp vừa mở cửa, anh đã bước vào, không nói gì, ánh mắt dừng lại trên cô. Không gian chợt trở nên yên tĩnh, chỉ còn nhịp tim hai người dồn dập trong im lặng.
— “Cậu… có ổn không?” Hạo Nam hỏi, giọng trầm ấm, vừa nhẹ nhàng vừa gần gũi.
Diệp chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi anh. Họ cùng đứng đó, khoảng cách chỉ vừa đủ để cảm nhận hơi thở nhau, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: cảm xúc này không còn là vô hại nữa.
Họ rời nhau trong yên lặng, nhưng cả đêm, Diệp không thể ngủ. Hình ảnh Hạo Nam xuất hiện bên cửa, ánh mắt tinh nghịch và dịu dàng vẫn hiện lên trong tâm trí cô. Cảm giác cấm kỵ, gần gũi, và ngọt ngào đan xen, làm cô vừa sợ, vừa khao khát.
Và trong thâm tâm, Diệp tự nhủ:
— “Khoảng cách này… chẳng thể giữ mãi.”