Đêm đến, ánh đèn vàng rọi qua cửa sổ, tạo những vệt sáng ấm áp trên sàn gỗ. Ngọc Diệp đứng bên ban công, tay bám vào lan can, nhìn ra khoảng trời tối mịt nhưng trong lòng lại sáng rực cảm xúc. Mưa rào chiều vẫn còn vương vãi trên lá cây, gió thổi qua khiến mái tóc cô bay nhẹ. Tim cô đập nhanh, vừa hồi hộp, vừa háo hức, lại xen lẫn cảm giác cấm kỵ mà không thể kiểm soát.
Một bóng người xuất hiện từ căn hộ đối diện. Hạo Nam bước ra, đôi mắt dõi theo cô. Khoảng cách giữa hai người chỉ vừa đủ để cảm nhận hơi thở, nhịp tim dồn dập, và mùi hương dịu dàng. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt lén lút nhưng tinh nghịch:
— “Cậu đứng đây à? Mưa chiều vẫn còn rơi.”
Diệp khẽ gật đầu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng tim cô không cho phép cô giữ vững bình tĩnh lâu. Ánh mắt anh như xuyên thấu mọi cảm xúc, mọi lo lắng, mọi sự kiềm chế cô đang cố gắng giấu.
— “Anh… đứng đó lâu rồi sao?” Cô lí nhí hỏi.
Hạo Nam nghiêng người, cánh tay dựa nhẹ vào lan can gần cô, khoảng cách giữa họ chỉ vài bước.
— “Mình… không biết phải đi đâu, nên đứng đây một chút thôi.” Anh cười khẽ, ánh mắt dừng lại trên môi cô một thoáng, khiến Diệp rùng mình.
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên và nhịp tim dồn dập của họ. Diệp nhận ra cảm xúc trong cô đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Cô vừa muốn chạy trốn, vừa muốn tiến tới gần anh.
Hạo Nam khẽ tiến lại gần, vô tình chạm tay cô khi chỉnh mái tóc bay. Cảm giác rung động lan khắp cơ thể Diệp, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đỏ mặt, lùi lại một bước, nhưng ánh mắt anh vẫn theo sát, dịu dàng mà trêu chọc.
— “Cậu… thật sự không sao chứ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
Diệp lắc đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Khoảng cách gần đến mức cả hai đều cảm nhận hơi thở, nhịp tim dồn dập, và sự hấp dẫn ngọt ngào lén lút mà họ cố giấu.
Một vài ngày sau, những khoảnh khắc bên ban công trở thành trò chơi tinh tế. Họ cùng nhau quan sát mưa rơi, trò chuyện về những kỷ niệm ngày xưa, nhưng khoảng cách và ánh mắt đều chứa đầy cám dỗ. Mỗi va chạm tay, mỗi nụ cười thoáng qua, đều khiến trái tim Diệp rung lên, vừa sợ vừa thích.
Đêm đó, Hạo Nam nắm tay cô một cách nhẹ nhàng khi bước vào hành lang để đóng cửa. Khoảnh khắc ấy kéo dài, cả hai đều im lặng, cảm nhận nhau bằng ánh mắt và hơi thở. Diệp biết, cảm xúc cấm kỵ nhưng ngọt ngào này đã vượt ra ngoài kiểm soát.
Khi Hạo Nam rời đi, Diệp đứng nhìn theo, tim vẫn dồn dập. Cô tự nhủ:
— “Khoảng cách này… mình sẽ không thể giữ mãi.”
Những va chạm, ánh mắt, hơi thở lén lút giữa họ đã bắt đầu một trò chơi đầy cám dỗ – một trò chơi mà cả hai đều không muốn dừng lại. Và trong thâm tâm, Diệp nhận ra rằng cảm xúc này sẽ dẫn đến những bước tiến không thể cưỡng lại.