sau bức tường mỏng

Chương 4: Trò chơi ánh mắt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm dần buông, ánh sáng vàng từ hành lang chiếu vào phòng Ngọc Diệp như những vệt sáng nhảy múa trên sàn gỗ. Cô ngồi bên bàn, tay cầm tách trà nóng, nhưng tâm trí hoàn toàn không tập trung. Mỗi lần nghĩ đến Hạo Nam, tim cô lại loạn nhịp, cảm giác vừa sợ vừa háo hức khiến cô bối rối.

Bất ngờ, tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng. Diệp hít một hơi, cố bình tĩnh, rồi mở cửa. Hạo Nam đứng đó, nụ cười nửa miệng, ánh mắt lóe lên một chút tinh nghịch:

— “Có thể cho mình vào một chút không? Mình tiện qua lấy vài quyển sách.”

Diệp hơi lưỡng lự, nhưng vẫn nhún vai:

— “Vào đi, mình cũng đang… dọn một chút.”

Anh bước vào, không khí quanh họ bỗng trở nên chậm lại. Khoảng cách giữa họ chỉ vừa đủ để cảm nhận hơi thở của nhau. Hạo Nam khẽ cúi xuống nhặt một quyển sách, vô tình chạm tay cô. Diệp rùng mình, ánh mắt tránh đi, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp.

— “Cậu… sao thế? Hơi nóng nhỉ?” Anh nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt lén nhìn khiến cô không thể trả lời.

Cả hai đứng đó, yên lặng, chỉ còn ánh mắt và sự căng thẳng lén lút. Những khoảnh khắc như vậy khiến Diệp nhận ra rằng khoảng cách cấm kỵ giữa họ ngày càng mong manh.

Một vài ngày sau, Hạo Nam bắt đầu tạo ra những “trò chơi nhỏ” để gần gũi cô một cách tinh tế:

Khi đưa cô cuốn sách, tay anh vô tình chạm nhẹ vào tay cô, khiến cô giật mình nhưng không thể tránh được.

Khi họ cùng đứng trên ban công, ánh mắt anh dừng lại quá lâu trên khuôn mặt cô, như dò xét từng cảm xúc.

Khi trò chuyện, Hạo Nam thường nghiêng người gần hơn một chút, khiến Diệp cảm nhận hơi thở anh trên da.

Mỗi hành động, mỗi ánh nhìn đều như một trò chơi đầy cám dỗ mà họ không thể dừng lại. Diệp vừa muốn chạy trốn, vừa muốn tận hưởng cảm giác này.

Một đêm mưa rào, Hạo Nam ghé qua mượn ô. Cô mở cửa, thấy anh đứng dưới mưa, mái tóc ướt và ánh mắt dịu dàng:

— “Cậu có thể cho mình trú mưa một chút không?”

Diệp ngập ngừng, nhưng ánh mắt anh khiến cô không thể từ chối. Cô nhường anh bước vào hành lang, hai người đứng sát nhau trong không gian nhỏ hẹp, gió mưa thổi qua cửa sổ. Khoảng cách chỉ đủ để cảm nhận hơi thở, nhịp tim dồn dập và mùi hương dịu dàng của nhau.

— “Cậu… lạnh không?” Hạo Nam hỏi, giọng trầm ấm.

Diệp lắc đầu, nhưng tay vô tình chạm vào tay anh. Cảm giác rung động lan khắp cơ thể, khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt anh, dịu dàng mà trêu chọc, như thấu hiểu tất cả cảm xúc cô đang giấu kín.

Khoảng khắc ấy kéo dài, cả hai đều im lặng, chỉ cảm nhận nhau. Diệp biết, cảm xúc cấm kỵ nhưng ngọt ngào này đã vượt quá kiểm soát.

Khi Hạo Nam rời đi, Diệp đứng nhìn theo, tim vẫn rộn ràng. Cô tự nhủ:

— “Khoảng cách này… mình sẽ không thể giữ mãi đâu.”

Những va chạm, ánh mắt, hơi thở lén lút giữa họ đã bắt đầu một trò chơi đầy cám dỗ – một trò chơi mà cả hai đều không muốn dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×