sau cơn mưa là anh

Chương 3: Ánh sáng qua ống kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Đà Lạt có nắng thật.

Không phải thứ nắng chói chang như miền Nam, mà là nắng trong vắt, nhẹ như mật ong, đủ để xua tan lớp sương mờ còn sót lại trên mái ngói. Ánh sáng xuyên qua những kẽ lá thông, rơi xuống nền gạch đỏ sẫm, loang lổ như những đốm hoa nhỏ.

Tống An Nhiên mở cửa quán sớm. Mùi cà phê rang hôm qua vẫn còn vương lại trong không khí. Cô đứng ở ngưỡng cửa, hít một hơi dài, cảm giác yên bình len vào từng tế bào.

Một ngày hiếm hoi không có mưa.

Hạ Uyển chưa tới. Cô pha sẵn một bình cà phê, rồi ngồi vào chiếc ghế ngoài hiên. Phía xa, con dốc nhỏ loang ánh nắng, thỉnh thoảng có vài người chạy xe qua, tiếng máy nổ khẽ vọng vào.

Cô mở cuốn sổ phác thảo, vẽ vài đường bút nguệch ngoạc — khung cửa, bức tường rêu, tấm biển gỗ. Khi ngòi bút chạm tới chữ “Mưa”, cô bỗng dừng lại. Trong đầu hiện ra hình ảnh người đàn ông với ống kính đen, ánh mắt lặng như mặt hồ.

Lâm Duật.

Anh nói hôm nay sẽ tới chụp biển hiệu cho cô. Cô không biết vì sao lại chờ, nhưng vẫn pha sẵn thêm một tách cà phê đen không đường. Cô tự nhủ chỉ là phép lịch sự, chứ không phải chờ đợi.

Tiếng cửa mở ra.

“Chào buổi sáng.”

Giọng anh vang lên từ sau lưng, trầm và ấm.

Cô quay lại. Anh mặc áo sơ mi xanh than, tóc hơi rối, nụ cười nhẹ đến mức như không có. Trên vai là chiếc máy ảnh quen thuộc.

“Anh đến sớm hơn tôi nghĩ.”

“Ánh sáng buổi sáng là thứ không thể lặp lại.”

Anh đặt máy xuống bàn, ngẩng lên ngắm biển hiệu. “Chữ hơi lệch. Cô tự làm à?”

“Ừ. Không khéo tay lắm.”

“Không cần khéo, chỉ cần thật. Mà chỗ lệch này đẹp hơn bản thẳng tắp đấy.”

Cô bật cười. “Anh đúng kiểu người nhìn đâu cũng thấy đẹp.”

“Đó là cách tôi sống sót.”

Anh nói câu đó bằng giọng nhẹ, nhưng nghe vẫn có gì đó lành lạnh phía sau.

Anh bắc tripod, chỉnh góc, đo sáng. An Nhiên ngồi bên hiên, vừa uống cà phê vừa quan sát. Anh tập trung đến mức mọi thứ xung quanh như biến mất.

Từng cử chỉ của anh đều có nhịp riêng — dứt khoát, chính xác, nhưng không vội vã. Cứ như anh không chụp cảnh, mà đang đối thoại với ánh sáng.

Một lúc, anh quay sang: “Cô đứng thử vào khung cửa xem.”

“Tôi á?”

“Ừ. Chỉ cần đứng thôi. Tôi muốn thử cân đối ánh sáng với người thật.”

“Tôi không thích bị chụp.”

“Tôi nhớ. Nhưng hôm nay ánh sáng đẹp quá, mà biển hiệu này là của cô. Nếu không có cô, nó chẳng có ý nghĩa gì.”

Cô hơi ngập ngừng.

Gió luồn qua, làm mái tóc cô khẽ lay. Ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt anh, ấm và kiên nhẫn.

Cuối cùng, cô cũng đứng dậy, bước đến khung cửa.

“Chỉ đứng thôi nhé.”

“Ừ. Không nhìn ống kính cũng được.”

Cô đứng nghiêng người, tay chạm nhẹ vào khung gỗ. Ánh sáng chiếu vào gò má, làm nổi rõ làn da trắng hơi tái. Trong tích tắc, cô nghe tiếng màn trập vang lên — nhẹ như một hơi thở.

“Xong rồi.”

Nhanh hơn cô nghĩ.

Anh nhìn màn hình, rồi quay sang. “Cô muốn xem không?”

“Không.”

“Tại sao?”

“Vì tôi sợ nhìn thấy chính mình.”

Anh im, rồi gật đầu.

“Cũng được. Đôi khi, nhìn thấy mình là điều khó nhất.”

Buổi trưa, nắng gắt dần. Anh xếp máy, cùng cô ngồi nghỉ. Cô rót nước cho anh, mùi cà phê hòa trong gió.

“Anh thường đi nhiều nơi thế này không?”

“Có. Tôi từng chụp ở Hà Giang, Mộc Châu, Hội An... Mỗi nơi có một màu riêng.”

“Còn Đà Lạt?”

“Đà Lạt có màu buồn.”

“Anh thích buồn à?”

“Không. Nhưng buồn giúp người ta thật hơn.”

Cô ngẩng nhìn anh, ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt anh, tạo ra những đường sáng tối rõ rệt. Cô nhận ra có vết sẹo nhỏ dưới cằm — mờ nhưng đủ để thấy đã từng đau.

“Vết sẹo đó…”

Anh khẽ sờ. “Tai nạn xe mấy năm trước. Không nặng. Chỉ đáng tiếc là người bên cạnh tôi thì không may mắn như vậy.”

Cô lặng đi.

Anh nói tiếp, giọng đều, như đang kể chuyện của người khác. “Em trai tôi. Tôi lái xe. Một cơn mưa lớn, đường trơn, tôi đánh lái muộn nửa giây.”

Khoảng lặng nặng nề.

Gió lùa qua, mang theo tiếng thông rì rào.

An Nhiên không hỏi gì. Cô chỉ nhìn về phía trước, nơi ánh nắng xuyên qua mây, rơi xuống mái tôn thành những vệt sáng loang lổ.

“Anh chụp ảnh từ đó à?”

“Ừ. Ban đầu là để quên, sau này là để nhớ.”

“Nhớ điều gì?”

“Rằng tôi vẫn còn sống.”

Cô mím môi.

Câu trả lời ấy khiến tim cô co lại. Cô cũng từng nghĩ mình chỉ sống “để quên” chứ không thật sự sống.

Chiều, anh ở lại giúp cô sửa lại vài chỗ trong quán. Cô ngạc nhiên khi thấy anh khéo tay: đóng lại thanh gỗ bị gãy, chỉnh bóng đèn chập. Anh làm yên lặng, không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên hỏi: “Chỗ này ổn chưa?”

“Ổn.”

“Ổn thật chứ?”

“Anh hỏi nhiều quá đấy.”

“Thói quen khi chụp ảnh thôi. Tôi luôn sợ góc nào đó chưa đúng.”

Cô mỉm cười.

Có điều gì đó ấm áp len vào trong khoảng không giữa họ — một sự gần gũi không cần lời.

Đến tối, quán vắng. Anh bảo: “Tôi muốn chụp thêm vài tấm khi đèn vàng lên. Ánh sáng lúc đó dễ gợi cảm xúc.”

Cô gật đầu, ngồi bên quầy, nhìn anh chỉnh ống kính. Ngoài kia, trời dần tối. Đà Lạt về đêm giống như một tấm lụa đen được thêu bằng ánh đèn vàng và tiếng mưa xa.

“Cô có thể ngồi đó, như bây giờ. Đừng nhìn tôi.”

“Anh lại muốn chụp tôi à?”

“Không. Tôi muốn chụp ánh sáng phản chiếu lên cô thôi.”

Cô cười khẽ. “Nghe anh nói, ánh sáng chắc cũng biết ngượng.”

“Có thể. Nhưng nó trung thực hơn con người.”

Cô không nói gì thêm. Tiếng màn trập vang lên đều đặn. Trong khung hình ấy, có cô gái đang chống cằm, ánh mắt xa xăm, phía sau là tấm biển “Sau Cơn Mưa” sáng nhòe trong đêm.

Anh nhìn vào màn hình, bỗng khựng lại.

Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh mím môi, ánh mắt mềm đi.

“Gì thế?” cô hỏi.

“Không có gì. Chỉ là… tôi nghĩ mình vừa chụp được một người đang cố giấu nỗi buồn.”

“Anh nhầm rồi. Tôi hết buồn lâu rồi.”

“Thật à?”

“Thật.”

“Vậy tại sao cô vẫn sợ mưa?”

Câu hỏi khiến cô im bặt.

Anh không nhìn cô nữa, chỉ tiếp tục bấm thêm vài tấm.

Trong lòng cô, thứ gì đó khẽ lay động — như mặt hồ bị gió thổi, lăn tăn nhưng không tan.

Trước khi về, anh nói: “Tôi muốn gửi cô xem tấm ảnh hôm nay.”

“Không cần đâu.”

“Không phải để cô thấy mình. Chỉ là tôi muốn cô thấy ánh sáng.”

Cô nhìn anh, định từ chối, nhưng ánh mắt anh bình thản đến mức khiến cô không thể nói “không”.

Cô gật đầu. “Tùy anh.”

Anh mỉm cười, dắt máy ra cửa. Khi đi ngang qua biển hiệu, anh dừng lại, giơ máy chụp thêm một tấm nữa.

Cô hỏi với: “Chụp gì thế?”

“Chụp nắng đang tắt. Vì mai có thể lại mưa.”

Đêm đó, An Nhiên nằm trên gác, nhìn lên trần.

Tiếng mưa lác đác ngoài hiên. Cô mở điện thoại, thấy email mới từ anh.

“Gửi cô, ánh sáng của buổi chiều hôm nay.”

Cô do dự một lúc rồi mở.

Bức ảnh không rõ mặt, chỉ là khung cảnh trong quán, ánh vàng bao trùm, một bóng người đang ngồi lặng lẽ. Nhưng nhìn lâu, cô nhận ra — chính mình.

Không buồn như cô nghĩ, mà yên. Một sự yên tĩnh mềm mại, tựa như hơi thở.

Cô cảm thấy sống mũi cay cay.

Từ bao giờ, cô không còn nhớ nổi lần cuối mình thấy bản thân hiền lành đến thế?

Cô trả lời lại:

“Ánh sáng đẹp thật. Nhưng chắc là nhờ người chụp.”

Chưa đầy năm phút sau, anh gửi lại một dòng:

“Không đâu. Vì cô ở trong đó.”

Cô không trả lời nữa, chỉ nhìn ra ngoài. Mưa đã tạnh.

Giữa màn đêm, tiếng côn trùng kêu, hương cà phê còn đọng trên tay áo.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy lòng mình nhẹ đến lạ — không hẳn là vui, chỉ là… bớt nặng.

Sáng sớm hôm sau, An Nhiên mở cửa quán.

Trời không nắng, cũng không mưa. Chỉ có sương trắng phủ mờ con dốc.

Cô bước ra ngoài, ngẩng lên. Trên biển hiệu, có giọt nước đọng lại, phản chiếu ánh sáng mờ. Giống như một lời chào nhỏ.

Phía đầu dốc, bóng người quen thuộc lại xuất hiện — áo khoác đen, máy ảnh trên vai, nụ cười nhẹ.

“Chào buổi sáng, cô chủ quán.”

“Anh lại đến à?”

“Ừ. Tôi chưa chụp xong đâu.”

“Chưa xong?”

“Còn thiếu một bức.”

“Bức gì?”

“Chân dung của người không thích bị chụp.”

Cô nhíu mày. “Anh đừng đùa.”

“Không đùa.” Anh nói nghiêm túc. “Lần này, không phải để triển lãm. Chỉ để cô giữ. Khi nào cô cảm thấy sẵn sàng, tôi sẽ bấm.”

Cô im lặng. Gió thổi qua, mang theo hương cà phê vừa rang.

Trong lòng, có một nỗi sợ nhỏ nhưng kèm theo chút tò mò.

Có lẽ, trong sâu thẳm, cô muốn nhìn lại chính mình một lần — nhưng dưới ống kính của anh.

“Được,” cô nói khẽ. “Khi nào trời nắng.”

Anh mỉm cười. “Tôi sẽ đợi.”

Tối đó, trong cuốn sổ phác thảo, cô viết dòng đầu tiên sau nhiều tháng trống:

“Có những người đến, không phải để khiến ta quên, mà để dạy ta cách nhớ mà không đau.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×