Buổi sáng ở Đà Lạt hôm đó dịu hơn mọi ngày.
Sương mỏng, trời hửng nắng, và con phố nhỏ dưới chân dốc loang loáng ánh nước.
An Nhiên mở cửa quán sớm. Mùi cà phê lan ra ngoài hiên, quyện trong không khí lạnh, ấm áp lạ thường.
Hạ Uyển vừa đến đã ríu rít:
— Cậu biết tin gì chưa?
— Tin gì?
— Anh chụp ảnh ấy… sắp lên Sài Gòn rồi đó.
An Nhiên hơi khựng lại, nhưng vẫn cố giữ giọng bình thản:
— Ai nói?
— Tớ nghe anh ta nói chuyện với ai đó ở ngoài hiên sáng nay. Có vẻ là cô biên tập hôm trước.
Uyển vừa nói vừa nhìn bạn mình đầy tò mò.
An Nhiên im lặng. Mãi một lúc sau mới đáp:
— Chắc là công việc thôi.
Cô quay đi, tiếp tục lau quầy, nhưng tay run nhẹ. Từng giọt nước rơi trên mặt bàn gỗ, loang ra như vết màu cũ.
Chiều đến, Lâm Duật ghé quán.
Anh vẫn như mọi ngày — dáng cao, áo khoác tối màu, máy ảnh vắt ngang vai.
Nhưng lần này, ánh mắt anh mang chút lưỡng lự.
Cô nhìn anh, cười nhẹ:
— Lâu rồi anh không đến vào buổi chiều.
— Hôm nay tôi muốn nói chuyện.
— Về việc anh sắp đi à?
Anh hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu.
— Cô biết rồi.
Cô rót cho anh một ly cà phê, đẩy nhẹ về phía trước.
— Anh định đi bao lâu?
— Khoảng hai tháng. Có dự án triển lãm ảnh ở Sài Gòn, sau đó có thể qua Nhật tham dự workshop.
— Nghe lớn quá.
— Là cơ hội tốt, nhưng tôi vẫn đang phân vân.
Cô nhìn anh, khẽ hỏi:
— Vì sao phân vân?
— Vì tôi thấy mình bắt đầu thích yên tĩnh.
Câu trả lời ấy khiến tim cô nhói nhẹ.
Yên tĩnh — là nơi này, là quán này, hay là cô?
Cô không dám hỏi.
Một lát sau, anh nói:
— Có lẽ tôi đã ở đây quá lâu.
Cô cười, giọng nhỏ:
— Chỉ mới hơn một tháng thôi.
— Với tôi, một tháng cũng đủ dài để quen với cảm giác… có ai đó chờ mình buổi sáng.
An Nhiên khẽ cúi đầu. Mí mắt cô run nhẹ, giọng nói như trôi trong hơi thở:
— Tôi không chờ ai cả. Tôi chỉ pha cà phê sớm vì thói quen.
Anh nhìn cô, mỉm cười mà không nói.
Cả hai im lặng thật lâu.
Đêm xuống, Đà Lạt lại mưa.
Mưa đầu tháng 6 thường bất ngờ, ồn ào rồi tắt.
An Nhiên đóng quán muộn. Khi tắt đèn, cô thấy tờ giấy nhỏ kẹp dưới lọ hoa trước quầy.
“Ngày mai tôi đi.
Cảm ơn vì những ngày mưa đẹp.
— L.D.”
Cô đọc đi đọc lại.
Không một lời hẹn gặp. Không một dòng tạm biệt.
Chỉ vài chữ, lạnh lùng đến mức như thể anh chưa từng ở đây.
Cô gấp tờ giấy, bỏ vào túi, rồi ngồi xuống ghế.
Mưa ngoài hiên rơi chậm lại, kéo dài, như cố ý.
Hạ Uyển đã về. Quán chỉ còn mình cô.
Cô mở điện thoại, định nhắn cho anh:
“Anh đã về Sài Gòn chưa?”
Nhưng rồi xóa.
Cô soạn lại:
“Anh có quay lại không?”
Rồi lại xóa.
Cuối cùng, màn hình trống trơn.
Hai ngày sau, báo mạng đưa tin về triển lãm ảnh sắp tới ở thành phố:
“Ánh sáng trong mưa – Tác phẩm của nhiếp ảnh gia Lâm Duật và cộng sự Khương Tư.”
Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu.
Trong ảnh quảng cáo, anh đứng giữa khung cảnh ẩm ướt, tay cầm máy ảnh, ánh mắt xa xăm.
Bên cạnh là Khương Tư — nụ cười dịu dàng, tự tin.
Tim cô như có ai bóp chặt.
Cô tắt màn hình, gập máy tính, nhưng hình ảnh đó vẫn không biến mất trong đầu.
Chiều hôm đó, mưa to.
Khách thưa dần.
An Nhiên ngồi ở quầy, vô thức mở hộc tủ nơi cô cất những mảnh giấy anh để lại:
“Cảm ơn vì tách cà phê.”
“Ánh sáng ấy có hình dáng của cô.”
“Sau cơn mưa, mọi thứ đều sáng hơn một chút.”
Cô đọc từng tờ, như người đọc lại nhật ký của ai khác.
Mỗi dòng chữ đều có mùi cà phê, có hơi ấm của giọng nói anh.
Cô nhận ra, tất cả ký ức của mình trong tháng qua đều có anh trong đó:
Buổi sáng anh ngồi bên cửa sổ chỉnh ảnh.
Buổi chiều anh kể chuyện về những nơi anh đã đi.
Buổi tối anh chụp tấm ảnh đầu tiên cô cười thật.
Và giờ — chỉ còn mưa, cùng khoảng trống kéo dài vô tận.
Một tuần sau, quán “Sau Cơn Mưa” nhận được bưu phẩm.
Người gửi: Lâm Duật.
Bên trong là một phong bì dày.
Cô mở ra, thấy tấm ảnh in khổ lớn: cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa.
Ở góc dưới, dòng chữ nhỏ:
“Gửi người giữ ánh sáng cho tôi.”
Cô đặt tay lên ảnh, mùi giấy mới hòa cùng hương cà phê trong quán.
Trái tim cô đập mạnh, rồi bỗng trống rỗng.
Không có địa chỉ người nhận. Không có lời hứa quay lại.
Chỉ có ảnh — và nỗi nhớ.
Tối hôm đó, Hạ Uyển kéo cô ra ngoài:
— Nhiên, ra đi dạo chút đi. Cứ ngồi mãi trong quán, cậu sẽ thành tượng mất.
— Không, tớ mệt.
— Mệt vì người ta hả?
An Nhiên nhìn bạn mình, rồi bật cười khẽ.
— Tớ đâu có lý do gì để mệt.
— Có chứ. Người như cậu, càng nói vậy càng buồn.
Uyển không đợi trả lời, kéo tay cô ra ngoài.
Con đường dốc vẫn ướt, mùi thông non hòa trong sương.
Cô đi bên cạnh, im lặng.
Uyển bỗng nói nhỏ:
— Tớ thấy cậu đã khác rồi.
— Khác gì?
— Ánh mắt. Không còn trốn tránh như trước nữa. Có người giúp cậu học cách nhìn thẳng vào mưa rồi.
An Nhiên dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trời. Mưa lất phất, nhỏ như bụi.
Đúng là cô không còn sợ mưa nữa.
Nhưng đổi lại, cô bắt đầu sợ ánh sáng — vì mỗi khi nó chiếu xuống, cô lại thấy hình bóng của anh trong đó.
Một đêm, cô mơ.
Mơ thấy anh đứng giữa làn sương, tay cầm máy ảnh, miệng mỉm cười.
Anh nói:
“Tôi tìm được ánh sáng rồi.”
Cô hỏi:
“Ở đâu?”
Anh đáp:
“Trong đôi mắt cô.”
Cô choàng tỉnh, tim đập nhanh.
Ngoài kia, tiếng mưa rơi lặng lẽ.
Vài ngày sau, Khương Tư xuất hiện ở quán.
Không báo trước, không hẹn.
Cô mặc áo khoác đen, khuôn mặt hơi nhợt nhạt vì đường xa.
— Chào cô, An Nhiên. Tôi có chuyện muốn nói.
An Nhiên gật, mời cô ngồi.
Khương Tư nhìn quanh, ánh mắt dịu nhưng có gì đó trĩu nặng.
— Anh ấy kể cho tôi nghe về quán này. Nói đây là nơi anh ấy thấy được cảm giác “ở lại”.
— Ở lại?
— Ừ. Cậu ấy bảo, lần đầu tiên trong nhiều năm, anh ấy muốn dừng chân.
An Nhiên khẽ cười.
— Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đi.
— Đúng. Vì tôi thuyết phục anh ấy.
Câu nói khiến An Nhiên sững người.
Khương Tư đặt tách cà phê xuống, ánh mắt chân thành:
— Tôi không làm vậy để giành anh ấy. Tôi chỉ… không muốn thấy anh ấy bỏ qua cơ hội lớn.
Một lát sau, cô nói thêm:
— Nhưng anh ấy nói, nếu triển lãm này xong, anh sẽ quay lại.
An Nhiên ngẩng lên.
— Anh ấy… nói vậy sao?
— Ừ. Anh ấy bảo còn một bức ảnh dang dở. Bức cuối cùng của bộ “Sau Cơn Mưa”.
Cô im lặng, lòng như có luồng sáng mảnh rạch qua.
Không rõ là hi vọng hay sợ hãi.
Khương Tư đứng dậy, mỉm cười:
— Tôi nghĩ cô chính là bức ảnh đó.
Cô đi rồi, để lại mùi hương nhẹ thoảng trong quán.
An Nhiên ngồi rất lâu, ánh mắt hướng ra ngoài hiên.
Mưa rơi trở lại — không lớn, nhưng dai dẳng.
Cô đưa tay ra, hứng lấy vài giọt.
Lạnh, nhưng thật.
Đêm ấy, cô viết vào sổ:
“Anh nói, sau cơn mưa mọi thứ sáng hơn một chút.
Nhưng tôi nhận ra, ánh sáng không đến từ trời, mà từ những người khiến ta muốn mở mắt lần nữa.”
Cô gấp sổ, mỉm cười thật khẽ.
Dưới ánh đèn, nụ cười ấy mỏng như sương, nhưng ấm.
Bên ngoài, tiếng mưa đã ngừng.
Thành phố ngủ yên, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, như đếm từng giây chờ đợi.