sau cơn mưa là anh

Chương 8: Bức ảnh cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng sáu trôi qua bằng những cơn mưa ngắn ngủi.

Đà Lạt bắt đầu vào mùa lạnh sớm, sương giăng khắp lối, và những con đường dốc trở nên ẩm ướt, lặng lẽ hơn bao giờ hết.

An Nhiên vẫn mở quán đều đặn.

Mỗi sáng, cô pha cà phê, bật nhạc jazz nhẹ, đặt hoa cúc trắng lên quầy.

Mọi thứ vẫn giống hệt khi anh còn ở đây — chỉ khác là chiếc ghế bên cửa sổ nay luôn trống.

Uyển nói đùa:

— Cậu giữ chỗ cho anh ta à?

— Không.

— Thế sao không dẹp ghế đi?

— Tớ quen nhìn nó ở đó rồi.

Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng chính cô cũng hiểu, đó là một cách cô giữ lại sự tồn tại của anh, dù chỉ qua một góc nhỏ trong căn phòng.

Một buổi sáng cuối tuần, bưu tá mang đến cho cô một phong thư khác, vẫn đề tên người gửi: Lâm Duật.

Cô run tay mở ra. Bên trong là một tấm vé mời triển lãm ảnh — “Ánh sáng trong mưa”, cùng dòng ghi chú bằng nét chữ quen thuộc:

“Nếu có thể, hãy đến xem bức ảnh cuối cùng.

Tôi nghĩ cô sẽ hiểu điều tôi chưa từng nói.”

An Nhiên nhìn tờ vé thật lâu.

Trong lòng cô dấy lên cảm xúc lẫn lộn — nửa hồi hộp, nửa sợ hãi.

Cô muốn đi, nhưng lại sợ nếu đến đó, mọi thứ sẽ kết thúc thật sự.

Uyển nhìn cô, thở dài:

— Đi đi, Nhiên. Đừng để sau này phải tiếc.

— Tớ sợ…

— Sợ gì?

— Sợ thấy anh ấy đã quên mất tớ.

Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

— Nếu anh ta đã quên, anh ta sẽ không gửi vé.

Câu nói ấy khiến cô im lặng.

Tối hôm đó, cô nhìn vé mời thật lâu, rồi gấp lại, đặt trong cuốn sổ nhật ký.

Cô vẫn chưa dám quyết định.

Ba ngày sau, Khương Tư gọi điện đến quán.

Giọng cô ấy vẫn nhẹ như lần gặp trước.

— Chào An Nhiên. Tôi không chắc cô có đến Sài Gòn không, nhưng anh ấy thật sự mong cô tới.

— Anh ấy bảo vậy à?

— Ừ. Triển lãm có 49 bức ảnh, nhưng anh ấy nói, chỉ khi cô đến, nó mới đủ 50.

An Nhiên khẽ cười.

— Anh ấy vẫn nói mấy câu khó hiểu như thế nhỉ.

— Đúng, nhưng lần này tôi nghĩ anh ấy nói thật lòng.

Một khoảng im lặng dài.

Khương Tư tiếp lời:

— Cô biết không, tôi từng nghĩ mình hiểu anh ấy hơn bất kỳ ai. Nhưng khi nghe anh ấy nói về Đà Lạt, về quán cà phê, tôi nhận ra… có những thứ không phải ai cũng chạm được.

Giọng cô ấy chùng xuống:

— Tôi chỉ muốn nói, nếu cô không đến, có lẽ anh ấy sẽ không còn chụp thêm tấm nào nữa.

Cuộc gọi kết thúc.

An Nhiên ngồi thẫn thờ.

Ngoài cửa, mưa rơi mỏng như sợi chỉ.

Sáng hôm sau, cô xếp đồ, khóa quán, và bắt chuyến xe sớm nhất xuống Sài Gòn.

Thành phố dưới chân đèo hiện ra mờ trong sương, như một thế giới khác.

Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn những đồi thông trôi ngược lại phía sau, cảm giác như rời bỏ một phần mình.

Chiếc xe chạy suốt bảy tiếng.

Khi tới nơi, Sài Gòn nắng gắt, ồn ào và chói lóa.

Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh.

Địa chỉ triển lãm ghi rõ: Phòng trưng bày Nam Viên, đường Nguyễn Đình Chiểu.

Phòng triển lãm rộng, sáng và đông người.

Những bức ảnh trắng đen treo dọc hai bên tường, ánh đèn vàng dịu phản chiếu lên từng khung kính.

An Nhiên bước chậm, mắt dừng lại ở mỗi tấm hình: những con đường ướt, mái hiên loang nước, đôi bàn tay đang cầm cốc cà phê, ánh sáng xuyên qua giọt mưa…

Mọi bức ảnh đều mang hơi thở của Đà Lạt.

Nhưng không ai ngoài cô có thể nhận ra — đó chính là quán của cô, là những góc cô từng đi qua cùng anh.

Một người đàn ông trung niên đến gần, hỏi:

— Cô cũng là nhiếp ảnh gia à?

— Không, tôi chỉ là… người quen của tác giả.

— Ồ, Lâm Duật à? Tài năng thật. Nhưng lạ lắm, triển lãm toàn mưa, mà không hề ảm đạm. Ngược lại, mỗi bức ảnh đều có cảm giác như… ai đó đang chờ.

Câu nói ấy khiến cô thoáng nghẹn.

Cô khẽ gật đầu, rồi bước tiếp.

Cuối hành lang, tấm màn đen khẽ lay.

Một tấm ảnh lớn treo riêng biệt, có tấm bảng nhỏ bên cạnh:

“Bức ảnh cuối cùng – Tác phẩm chưa hoàn tất.”

Cô dừng lại.

Trong khung ảnh là chính cô — ngồi sau quầy cà phê, cúi đầu viết sổ, ngoài cửa là mưa rơi lấp lánh.

Nhưng đặc biệt, gương mặt cô bị ánh sáng che mờ, chỉ thấy nửa nghiêng.

Ở góc dưới là dòng chữ:

“Nếu có thể, tôi muốn chụp thêm một lần, khi cô ngẩng lên nhìn tôi.”

An Nhiên cắn môi, nước mắt dâng lên.

Mọi thanh âm xung quanh như biến mất.

Chỉ còn bức ảnh và cảm giác tim mình đang run.

Cô lùi lại, định quay đi, thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

— Cô đến rồi à?

Cô xoay người.

Lâm Duật đứng đó — vẫn dáng người cao, vẫn chiếc áo khoác xám, chỉ khác là mắt anh thâm quầng vì thiếu ngủ.

Anh cười nhẹ:

— Tôi đã sợ cô sẽ không đến.

Cô nhìn anh, nghẹn ngào:

— Tôi cũng suýt không đến.

— Vì sợ gặp tôi à?

— Vì sợ gặp lại chính mình khi ở cạnh anh.

Anh im lặng một lát, rồi nói nhỏ:

— Tôi hiểu.

Cả hai cùng đứng trước bức ảnh.

Anh nói khẽ, giọng như gió thoảng:

— Tôi chụp tấm này vào ngày cuối cùng ở quán. Cô không biết đâu, hôm ấy tôi định nói… tôi thích cô.

Cô ngẩng lên, ánh mắt run rẩy:

— Sao anh không nói?

— Vì sợ cô không tin. Sợ mình chỉ là một cơn mưa thoáng qua đời cô.

Cô cười trong nước mắt:

— Anh đúng là một cơn mưa, nhưng không ai có thể quên cơn mưa đầu mùa cả.

Anh nhìn cô rất lâu, rồi thở ra nhẹ nhõm:

— Câu đó… đáng để chờ tám năm.

— Tám năm?

— Ừ. Tôi chụp ảnh mưa suốt tám năm, nhưng chưa từng thấy ánh sáng nào giống trong đôi mắt cô.

Cô im lặng, tim đập mạnh.

Cả căn phòng như chìm vào khoảng không, chỉ còn hai người họ đứng đối diện nhau, giữa hàng trăm tấm ảnh.

Anh bước lại gần, nói khẽ:

— Tôi muốn hoàn thành bức ảnh cuối cùng. Nhưng chỉ khi cô đồng ý.

— Anh muốn tôi làm gì?

— Nhìn tôi, như hôm ấy.

Cô khẽ gật.

Anh giơ máy ảnh lên.

Nhưng thay vì chụp ngay, anh dừng lại, ánh mắt chạm vào mắt cô, sâu và dịu.

Giây phút ấy, không còn ai xung quanh.

Chỉ có tiếng tim đập, tiếng gió luồn qua khung cửa, và ánh sáng cuối ngày rơi lên gương mặt cô.

Click.

Tiếng màn trập vang lên khẽ khàng.

Anh hạ máy, mỉm cười.

— Xong rồi.

— Anh có chắc không?

— Ừ. Bức cuối cùng, và cũng là bức đầu tiên mà tôi không cần chỉnh sáng. Vì người trong ảnh đã đủ rực rỡ rồi.

An Nhiên bật cười trong nước mắt.

Cô không biết nên nói gì.

Mọi cảm xúc dồn nén suốt thời gian qua vỡ òa, như cơn mưa lâu ngày gặp nắng.

Triển lãm kết thúc khi trời vừa tắt nắng.

Khách đã về hết, chỉ còn hai người họ đứng bên khung ảnh mới được treo.

Bức ảnh ấy — An Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng, nụ cười thoáng qua.

Dưới khung ảnh, tấm biển nhỏ ghi:

“Sau cơn mưa, ánh sáng ở lại.”

Cô đọc, rồi hỏi:

— Anh đặt tên bao giờ?

— Vừa nãy. Khi cô nhìn tôi.

Anh quay sang, nhẹ giọng:

— Tôi sẽ quay lại Đà Lạt. Về quán cà phê ấy. Nếu cô cho phép.

— Còn triển lãm?

— Triển lãm có thể lặp lại. Nhưng cảm xúc… không thể.

Cô nhìn anh, rồi cười.

— Quán vẫn giữ nguyên chỗ ngồi cũ.

— Tôi biết. Vì tôi cũng giữ nguyên người pha cà phê cũ trong lòng mình.

Đêm đó, trời Sài Gòn cũng mưa.

Mưa rơi trên mặt đường nóng hổi, bốc lên hơi nước trắng đục.

Họ đi bên nhau, không nói gì, chỉ nghe tiếng mưa và tiếng tim hòa nhịp.

Lâm Duật quay sang:

— Cô có biết tại sao tôi đặt tên triển lãm là “Ánh sáng trong mưa” không?

— Vì anh thích mưa?

— Không. Vì chỉ trong mưa, tôi mới thấy rõ ai là người ở lại.

An Nhiên im lặng, rồi nói khẽ:

— Vậy lần này, anh có định ở lại không?

Anh cười, mắt sáng lên:

— Nếu cô không đuổi, tôi sẽ ở mãi.

Sáng hôm sau, họ cùng trở lại Đà Lạt.

Con đường quanh co, sương phủ mờ, tiếng xe lẫn trong hơi lạnh.

Khi xe lên tới đèo, Lâm Duật đưa tay ra cửa, hứng vài giọt sương, nói nhỏ:

— Tôi từng nghĩ mình thuộc về những nơi đông người. Nhưng hóa ra, thứ khiến tôi bình yên nhất lại là tiếng thìa chạm ly cà phê.

An Nhiên nghiêng đầu:

— Và người cầm thìa ấy là ai?

Anh cười:

— Là người có ánh sáng riêng của tôi.

Chiều hôm đó, quán “Sau Cơn Mưa” mở lại.

Lần đầu tiên, cô pha hai tách cà phê, một cho anh, một cho mình.

Ánh nắng len qua cửa sổ, rọi lên khung ảnh treo trên tường — chính là bức “Bức ảnh cuối cùng.”

Cô nhìn nó, rồi nhìn anh.

— Anh có biết, hôm anh đi, tớ đã ghét mưa suốt nhiều ngày không?

Anh cười:

— Còn giờ?

— Giờ tớ lại mong mưa đến, để biết mình không còn một mình nữa.

Anh khẽ đưa tay ra, chạm vào tay cô.

Không lời hứa, không cam kết, chỉ là một cái nắm thật.

Nhưng đủ để cả hai hiểu rằng, mọi chia ly trước đó chỉ là bước đệm cho khoảnh khắc này.

Ngoài hiên, mưa lại rơi — nhẹ, trong, và ấm.

Cô tựa đầu lên vai anh, khẽ nói:

— Sau cơn mưa, ánh sáng ở lại thật rồi.

Anh đáp, giọng trầm:

— Ừ, và tôi cũng ở lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×