Sáng hôm sau, trời nắng.
Sau cơn mưa đêm qua, bầu không khí trong veo lạ thường. Ánh nắng len qua khung cửa, rọi lên mặt bàn nơi Minh An đang sắp xếp lại những tấm ảnh chụp dở dang.
Giữa đống ảnh mưa mờ sương, có một tấm nổi bật — khung cửa sổ phản chiếu bóng người, ánh sáng nghiêng nghiêng.
Cô nhìn tấm ảnh hồi lâu, khóe môi khẽ cong.
Ký ức về buổi tối hôm qua vẫn chưa phai: tiếng mưa, hơi trà gừng, ánh mắt bình thản của Hải Dương.
Và cả… con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng cô, như thể nó hiểu rằng cô đang run rẩy.
Tầm gần trưa, có tiếng gõ cửa nhẹ.
Cô mở cửa — Hải Dương đứng đó, tay cầm một cái giỏ cói nhỏ.
“Chào buổi sáng.”
“Anh… đi làm rồi mà?”
“Ừ, nhưng qua chút thôi. Có người muốn gặp cô.”
Cô nhìn xuống. Trong giỏ là con mèo Gió, đang nằm co tròn, cổ đeo chiếc vòng nhỏ bằng vải xanh nhạt.
“Gió nhớ cô, suốt sáng nay cứ quanh quẩn ngoài cửa phòng khám.” Anh cười, mái tóc ướt sương. “Tôi nghĩ chắc nó muốn chuyển hộ khẩu sang chỗ cô rồi.”
“Anh đem nó qua đây thật à?” Cô ngạc nhiên.
“Ừ. Xem như quà cảm ơn cô đã giúp nó khỏi bệnh.”
“Nhưng tôi…”
“Cô không thích nuôi à?”
Cô cúi xuống nhìn con mèo nhỏ. Nó ngẩng đầu, đôi mắt tròn trong suốt nhìn cô như van nài.
Bất giác, cô thở dài.
“Không phải không thích, chỉ là… tôi sợ không chăm được.”
“Cô chăm chính mình được là đủ rồi,” anh đáp, giọng dịu dàng. “Còn nó, chỉ cần được ở bên người tốt.”
Câu nói đơn giản mà khiến tim cô lỡ một nhịp.
Từ hôm đó, căn phòng nhỏ của Minh An có thêm một cư dân.
Gió — cái tên ấy vốn do Hải Dương đặt, bởi khi mới mang nó về, nó yếu đến mức thở cũng mỏng như làn gió.
Bây giờ thì khác. Nó nghịch, hay leo lên cửa sổ ngắm trời, đôi khi còn nằm gọn trên bàn chụp ảnh của cô, chen vào giữa những tấm phim chưa rửa.
Minh An bắt đầu chụp nhiều ảnh hơn.
Không chỉ là biển, hay ánh hoàng hôn, mà còn là Gió — đang ngủ, đang ăn, hay đang nằm lim dim trên ghế.
Ban đầu cô gửi ảnh cho Hải Dương chỉ để khoe.
“Anh xem, nó đang ‘giúp’ tôi chỉnh tiêu cự.”
Anh trả lời nhanh:
“Có khi nó muốn làm mẫu ảnh thì đúng hơn.”
Từ đó, mỗi tối họ lại trò chuyện. Toàn là những câu rất vụn: chuyện mèo, chuyện hoa, chuyện về thị trấn nhỏ này.
Thế nhưng chính những mẩu chuyện ấy lại khiến cô dần thấy dễ thở hơn.
Một chiều, Gió bị cảm nhẹ.
Nó nằm lười trên ghế, không chịu ăn. Minh An hoảng hốt gọi cho Hải Dương.
Anh đến nhanh hơn cô tưởng.
“Không sao, chỉ bị cảm lạnh thôi. Có lẽ vì tối qua gió biển mạnh.”
Anh nhẹ nhàng bế con mèo lên, giọng trầm ấm: “Giống ai đó tôi biết, chỉ cần gió lạnh một chút là sợ.”
Cô đỏ mặt, lúng túng nhìn đi nơi khác.
“Anh nói tôi đấy à?”
“Cô thấy có ai khác ở đây không?”
Hải Dương cười, đặt Gió vào chiếc khăn ấm, rồi ngồi lại pha thuốc.
Lúc anh khuấy ly nước nhỏ cho mèo uống, Minh An ngồi bên, nhìn từng động tác tỉ mỉ của anh — nhẹ nhàng, kiên nhẫn, như thể anh đang chăm một sinh mệnh quý giá.
“Anh thích làm bác sĩ thú y thật đấy.”
“Ừ. Có lẽ vì động vật không nói dối.”
“Còn người thì sao?”
“Người thì khác. Người biết nói, nên đôi khi lại giấu đi những gì cần được nói ra nhất.”
Câu trả lời ấy khiến cô im lặng.
Trong giây lát, cô thấy anh như người đang nói hộ chính mình.
Buổi tối, Gió đã khỏe hơn.
Hải Dương thu dọn đồ, chuẩn bị về.
“Mai tôi ghé lại kiểm tra thêm lần nữa.”
“Anh không sợ phiền sao?”
“Phiền?” Anh nhìn cô, ánh mắt khẽ cong. “Tôi chỉ sợ… cô không cho tôi ghé thôi.”
Cô ngẩn người, rồi bật cười khẽ. “Ai dám cấm bác sĩ thú y đến thăm bệnh nhân của mình chứ?”
“Thế thì tốt.” Anh xoay người, trước khi đi còn dặn thêm: “Nhớ đừng mở cửa sổ tối nay. Gió đêm ở biển lạnh lắm.”
Khi anh đi rồi, cô vẫn còn đứng ở cửa, nghe tiếng sóng xa xăm.
Gió — con mèo — khẽ kêu, như thể nhắc cô quay lại.
Cô bế nó lên, khẽ nói:
“Cậu biết không, bác sĩ của cậu… tốt thật đấy.”
Gió dụi đầu vào tay cô, kêu khe khẽ, như đồng ý.
Những ngày sau, Hải Dương đến thường xuyên hơn.
Ban đầu là để “thăm mèo”, rồi thành “uống cà phê”, rồi thành “chụp thử vài tấm ảnh cho vui”.
Anh không bao giờ nói ra điều gì quá gần gũi, nhưng từng hành động đều như thói quen khó bỏ.
Có hôm anh mang sang cho cô bó cúc dại, nói là nhặt ở ven đường khi đi thăm nhà người quen.
Cô cắm vào lọ thủy tinh, đặt cạnh khung ảnh.
Ngày nào cũng nhìn, đến mức trong đầu cô, hình ảnh ấy gắn liền với nụ cười của anh.
Một buổi chiều cuối tuần, Hải Dương mời cô ra biển chụp ảnh hoàng hôn.
Biển sau mưa như tấm gương phản chiếu bầu trời rực cam. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi muối mằn mặn.
“Cảnh này hợp với cô,” anh nói khi cô giơ máy lên.
“Sao lại hợp?”
“Vì nhìn thì yên bình, nhưng bên trong lại giấu cả ngàn tầng cảm xúc.”
Cô khựng lại, hạ máy xuống.
“Anh đang nói tôi đa sầu đa cảm à?”
“Không. Tôi đang nói cô đẹp nhất khi im lặng.”
Câu nói ấy, anh nói tự nhiên, nhưng đủ khiến tim cô đập lệch một nhịp.
Cô vờ như không nghe, tiếp tục chụp ảnh, nhưng bàn tay hơi run.
Ánh mặt trời dần hạ. Trong khung hình, có biển, có hoàng hôn, và có bóng hai người đứng sát nhau.
Tối đó, khi rửa ảnh, cô chọn giữ lại tấm cuối cùng.
Không rõ ai bấm máy — có lẽ là chế độ hẹn giờ — nhưng trong ảnh, cô đang mỉm cười nhìn phía anh, còn anh lại đang nhìn cô.
Ánh nắng lấp lánh giữa hai người.
Bên dưới tấm ảnh, cô ghi một dòng chữ nhỏ:
“Ngày Gió không còn sợ gió.”