Buổi sáng hôm đó, trời trong đến lạ.
Mặt biển như tấm gương khổng lồ phản chiếu những áng mây trắng, gió thổi nhẹ qua hàng phi lao, mang theo mùi muối mát rượi.
Minh An thức dậy sớm hơn thường lệ.
Cô pha cà phê, mở cửa sổ, ánh nắng đổ xuống khung rèm, vẽ thành những vệt sáng lung linh trên tường.
Cô mỉm cười — lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy lòng mình an ổn.
Trên bàn, tấm ảnh hôm trước vẫn còn đó.
Hai người trong cùng khung hình, giữa hoàng hôn.
Nhìn mãi, cô vẫn thấy khó tin — hóa ra có thể tồn tại một khoảnh khắc ấm áp đến vậy, ngay cả khi mình từng nghĩ trái tim đã đóng kín.
Đến trưa, cô ghé phòng khám mang theo vài bức ảnh rửa ra tặng Hải Dương.
Nhưng khi đến nơi, cửa khóa, tấm biển “Tạm nghỉ hôm nay” treo nghiêng trước hiên.
Cô hơi ngạc nhiên.
Hôm qua anh còn bảo hôm nay có ca khám cho chó con của bác Tư gần biển cơ mà.
Cô gọi điện — không ai bắt máy.
Tin nhắn cũng chỉ hiện “đã gửi”.
Một linh cảm nhẹ lướt qua, mơ hồ mà khiến tim cô chùng xuống.
Chiều xuống.
Trời bất ngờ chuyển âm, gió nổi lên, mùi mưa dần lan trong không khí.
Minh An đang ở cửa tiệm ảnh nhỏ gần bờ biển thì nghe tiếng xôn xao ngoài đường.
“Có người bị thương nhẹ ở khu đê cũ đấy, nghe nói cứu con chó lạc!”
“Là bác sĩ Hải Dương đó!”
Tay cô run lên, tờ giấy in rơi xuống đất.
Trong giây lát, thế giới quanh cô như mờ đi chỉ còn lại tiếng mưa bắt đầu rơi —
rào rào, dồn dập, như hàng trăm ký ức cũ ùa về.
Cô lao ra ngoài.
Mưa quất vào mặt, gió rít qua tai, những tiếng còi xe và tiếng người hòa thành hỗn loạn.
Mỗi bước đi đều nặng trĩu, hơi thở đứt quãng.
Trong đầu cô chỉ còn một điều — phải đến được chỗ anh.
Năm đó, tai nạn của người thân cô cũng đến trong một cơn mưa như thế.
Âm thanh va chạm, tiếng hét, rồi im lặng kéo dài đến vô tận.
Từ đó, cô sợ — sợ mưa, sợ mất người, sợ cả việc mở lòng.
Nhưng giờ đây, cô không còn thời gian để sợ nữa.
Khi đến khu đê, nước đã ngập nửa lối đi.
Một nhóm người đang vây quanh chiếc xe bán tải cũ, bên cạnh là bóng người nằm gục dưới tấm áo mưa.
Cô nhận ra dáng anh ngay lập tức —
Hải Dương.
Cô chạy tới, quỳ xuống.
“Anh Hải Dương! Anh có nghe tôi không?”
Anh mở mắt, mỉm cười yếu ớt.
“Cô đến thật à… Tôi bảo rồi, trời mà mưa thì cô sẽ xuất hiện.”
“Anh bị ngốc à? Ai bảo anh đi cứu trong mưa như thế này!”
“Con chó bị kẹt dưới chân đê… Tôi không kịp nghĩ gì.”
“Anh đúng là…”
Cô nghẹn lại, nước mưa hòa với nước mắt chảy xuống không phân biệt được nữa.
Anh đưa tay, chạm khẽ vào cổ tay cô.
“Cô run này. Vẫn sợ tiếng mưa à?”
“…Tôi không sợ nữa.”
“Vì sao?”
“Vì… tôi sợ mất anh hơn.”
Anh nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi khẽ nhạt dần, nhưng ánh mắt lại sáng lên, như chứa cả ánh nắng còn sót lại của buổi chiều.
Xe cứu thương đến.
Anh chỉ bị trật vai và xây xát, may mắn không nghiêm trọng.
Nhưng Minh An vẫn ngồi bên giường bệnh suốt buổi tối, không rời một phút.
Trong căn phòng trắng, mùi thuốc sát trùng thoảng qua, tiếng mưa vẫn chưa dứt hẳn ngoài cửa.
Anh mở mắt, nhìn cô, giọng khàn:
“Cô đang sợ à?”
“Không. Tôi chỉ đang… nhớ mưa thôi.”
“Nhớ mưa?”
“Ừ. Trước đây tôi hận mưa. Nhưng hôm nay, mưa mang anh về.”
Anh bật cười khẽ.
“Thế thì từ giờ, mỗi lần mưa, tôi sẽ đến bên cô.”
“Để làm gì?”
“Để cô không bao giờ phải sợ một mình nữa.”
Cô im lặng.
Rồi cúi đầu, nắm lấy tay anh.
Một cái nắm thật — không phải sự an ủi, mà là lời hứa không nói thành lời.
Khi mưa ngớt, anh thiếp đi.
Cô bước ra hành lang bệnh viện. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên.
Trời đêm đã sáng dần phía chân mây —
và cô nhận ra, có những cơn mưa không để xóa đi nỗi đau, mà để rửa sạch những điều ta không còn muốn sợ nữa.
Cô mở máy ảnh, ngắm tấm hình hôm trước:
Anh trong nắng, cô trong gió.
Lúc ấy cô không biết, chỉ cần một ngày mưa như hôm nay, tấm ảnh ấy sẽ trở thành điều quý giá nhất.
Cô khẽ nói với chính mình:
“Ngày nắng có mưa, nhưng em không trốn nữa.”