sau cơn mưa, là em

Chương 8: Một tách cà phê, hai nỗi lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời sau mưa, mây vỡ ra, nắng dịu như tấm lụa phủ lên thị trấn.

Không khí trong trẻo lạ thường, hương muối biển hòa cùng mùi hoa giấy ướt nước, phảng phất khắp con đường nhỏ.

Hải Dương được xuất viện sáng nay.

Vai anh vẫn còn băng nhẹ, nhưng gương mặt rạng rỡ — nụ cười hiền vẫn vậy, chỉ có ánh mắt dường như thêm một tầng sâu khó gọi tên.

Minh An đón anh về.

Cô im lặng cầm ô, anh đi cạnh, không ai nói gì. Tiếng sóng vỗ vào kè đá đều đều như nhịp tim hòa chung một giai điệu.

Đến ngã ba nhỏ, anh dừng lại:

“Đi cà phê không? Tôi mời. Để cảm ơn cô đã chạy xuyên mưa cứu tôi.”

Cô nhìn anh, hơi nhướng mày: “Cảm ơn? Tôi suýt ngất vì lo đấy.”

“Vậy càng phải cảm ơn. Mời một tách cà phê được chưa?”

Cô bật cười: “Được.”

Quán cà phê nhỏ nằm trên dốc, mái ngói cũ, có cửa sổ nhìn ra biển.

Hơi cà phê bốc lên quyện trong mùi gỗ ấm, dịu dàng đến mức người ta chỉ muốn ngồi mãi.

Cô chọn bàn gần cửa sổ.

Ánh sáng rọi lên tách gốm màu nâu nhạt, tạo thành một khung cảnh như tranh.

“Anh uống gì?” cô hỏi.

“Cappuccino.”

“Ngọt à?”

“Ừ. Còn cô?”

“Đen đá. Không đường.”

Anh bật cười:

“Đen đá không đường — đúng kiểu người đã trải qua chuyện buồn.”

Cô nhướn mày: “Còn cappuccino là kiểu người trốn buồn bằng vị ngọt tạm thời.”

Anh cười khẽ: “Có lẽ cả hai ta đều đang tự chữa lành theo cách của mình.”

Một lúc sau, cả hai đều im lặng.

Chỉ còn tiếng muỗng khuấy nhẹ trong ly.

“Cô sợ mưa… từ bao lâu rồi?” anh hỏi, giọng nhẹ đến mức gần như là thì thầm.

Minh An nhìn ra cửa sổ. Mặt biển vẫn còn vài vệt sẫm sót lại của đêm mưa.

“Mấy năm rồi. Từ sau vụ tai nạn của bố mẹ.”

Anh không nói gì, chỉ khẽ gật.

Cô hít một hơi, tiếp:

“Hôm đó, tôi cũng ở trong xe. Tôi sống sót… vì thắt dây an toàn. Còn họ thì không. Tiếng mưa lúc đó rất to. Tôi nghĩ — nếu không có mưa, có lẽ họ vẫn còn.”

Giọng cô run nhẹ, nhưng mắt vẫn bình tĩnh.

“Sau đó tôi ghét mưa. Rồi sợ. Mỗi lần nghe tiếng mưa rơi là đầu tôi lại trống rỗng.”

Anh lặng đi vài giây, rồi nói khẽ:

“Vậy mà hôm qua, cô vẫn chạy trong mưa.”

“Vì anh.”

Câu trả lời khiến anh ngẩng đầu lên.

Cô vẫn bình thản, như thể chỉ đang nói một điều hiển nhiên.

“Còn anh thì sao?” cô hỏi. “Người yêu cũ… bỏ anh trước ngày cưới?”

Anh hơi sững lại, rồi bật cười khẽ.

“Tin đồn thị trấn nhanh thật.”

Cô cười nhẹ: “Không phải tin đồn. Là ông chủ quán cơm kể. Hình như anh với cô ấy từng cùng mở phòng khám thú y ở thành phố?”

“Ừ.” Anh nhìn xuống tách cà phê. “Chúng tôi cùng học. Cùng nuôi mơ ước mở một nơi chữa bệnh cho động vật hoang. Nhưng đến ngày chuẩn bị lễ cưới, cô ấy bảo… không chịu nổi cuộc sống tĩnh lặng tôi chọn. Cô ấy muốn đi nước ngoài.”

Anh dừng lại một chút.

“Thế là cô ấy đi. Không cãi nhau, không lời tạm biệt. Chỉ để lại một bức thư ngắn: ‘Anh yêu động vật, còn em thì yêu bầu trời.’”

Cô im lặng.

Một lúc lâu sau, cô hỏi:

“Anh có hận không?”

“Không. Chỉ… tiếc. Tiếc vì tôi không đủ dũng cảm giữ cô ấy lại, cũng chẳng đủ lạnh lùng để quên đi.”

Rồi anh cười, chậm rãi:

“Giờ nghĩ lại, chắc cô ấy làm đúng. Vì nếu không đi, tôi sẽ chẳng bao giờ đến được thị trấn này. Và chẳng gặp cô.”

Cô nhìn anh, hơi khựng lại.

Trong ánh sáng của buổi chiều, gương mặt anh thật bình yên — không còn là người đàn ông luôn giấu mình sau nụ cười vô tư, mà là ai đó đang thật lòng sống lại từng chút một.

“Anh có biết không,” cô nói khẽ, “tôi nghĩ mỗi người đều có một nỗi sợ. Chỉ là ta không chọn được khi nào mình sẵn sàng vượt qua nó.”

“Còn cô thì sao?”

“Tôi không chọn được. Nhưng mưa đã chọn giúp tôi.”

Anh bật cười: “Tôi không ngờ mình lại có duyên với mưa đến vậy.”

“Vì anh đến cùng lúc mưa rơi.”

“Và ở lại, dù mưa đã tạnh.”

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Tiếng cười nhỏ thôi, nhưng tan ra trong nắng như một bản nhạc nhẹ nhàng.

Họ ngồi thêm lâu nữa, không nói gì.

Bên ngoài, biển dần chuyển sang màu cam dịu, sóng vỗ lên bờ nghe như lời thủ thỉ.

Trước khi về, Hải Dương nói:

“Nếu mai trời lại mưa, cô cho phép tôi đến nhà không?”

“Để làm gì?”

“Để uống cà phê cùng cô. Một tách cappuccino và một đen đá, như hôm nay.”

“Nhưng nếu trời nắng?”

“Thì tôi vẫn đến. Vì ở đó có người tôi muốn gặp.”

Cô im, rồi khẽ đáp:

“Anh nói câu nào cũng khiến người ta khó trả lời.”

“Vì tôi đang nói thật.”

Anh nói xong, không chờ cô đáp, chỉ mỉm cười —

Nụ cười khiến không khí trong quán như sáng thêm một bậc.

Đêm, Minh An ngồi trong phòng làm việc, chỉnh lại những tấm ảnh gần đây.

Khi đến ảnh chụp Hải Dương trong nắng, cô dừng lại thật lâu.

Ánh mắt anh nhìn cô trong bức hình, giống hệt ánh nhìn chiều nay — ấm, kiên nhẫn và chân thành đến mức khiến tim cô khẽ thắt.

Cô mở sổ ghi chép, viết dòng nhỏ ở góc:

“Một tách cà phê, hai nỗi lòng.

Chúng ta đều từng sợ, nhưng hóa ra, khi ngồi cùng nhau — nỗi sợ cũng biết mỉm cười.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×