sau cơn mưa là nắng

Chương 10: Nỗi buồn k thể nói ra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, Gia Bảo qua đời.

Tin ấy đến như một nhát dao.

Thiên Khải không nói gì, chỉ lặng lẽ ở lại phòng mổ, ngồi đến khuya.

Minh An tìm anh, thấy anh đang ngồi trước bàn, tay nắm chặt quyển sổ của cậu bé – bên trong chỉ còn dòng chữ cuối: “Khi con khỏe, con sẽ làm bác sĩ.”

“Anh không nên tự trách.” – cô khẽ nói.

“Cô biết không…” – giọng anh nghẹn lại – “Lần đầu tiên tôi thấy mình bất lực đến thế.”

“Anh đã làm hết sức.”

“Tôi biết. Nhưng làm hết sức… không có nghĩa là đủ.”

Anh đứng dậy, tiến đến cửa sổ, nhìn mưa.

“Ngày Nhi mất, cũng mưa thế này. Tôi nghĩ… có lẽ định mệnh đang thử thách tôi lần nữa.”

“Không. Đây không phải định mệnh. Đây là cuộc sống.” – cô đáp. – “Và anh vẫn đang sống, để cứu những người khác. Đó là điều Nhi và cậu bé ấy muốn.”

Anh quay lại, nhìn cô, ánh mắt dần dịu đi.

“Cô nói chuyện như một bác sĩ.”

“Còn anh, đôi khi nói chuyện như nhiếp ảnh gia.”

Anh bật cười nhẹ, rồi im lặng.

Một giọt nước mắt rơi xuống, hòa vào giọt mưa bên ngoài – không biết là của ai.

Tối đó, Minh An về nhà, mở laptop, xem lại ảnh cũ.

Cô tìm thấy tấm ảnh Gia Bảo cười, ánh nắng hắt lên mái tóc mỏng.

Cô phóng to, viết chú thích nhỏ bên dưới:

“Cậu bé từng sinh ra trong mưa, nhưng tin rằng nắng sẽ đến.”

Rồi cô mở một file mới, đặt tên:

“Triển lãm: Sau Cơn Mưa Là Nắng – Dành cho những người tôi từng gặp và không còn.”

Một tuần sau, buổi triển lãm được tổ chức.

Trời nắng rực rỡ, ánh sáng tràn vào sảnh kính lớn.

Mọi người đến đông, tiếng nói cười xen lẫn tiếng nhạc piano nhẹ.

Trên tường, giữa hàng trăm bức ảnh, có một góc nhỏ treo ba bức đặc biệt:

Ảnh Nhi cười trong rừng thông – dòng chữ nhỏ: “Người từng dạy tôi nhìn thấy vẻ đẹp trong nỗi đau.”

Ảnh Gia Bảo cầm quyển sổ, nhìn ra cửa sổ nắng.

Ảnh Minh An đứng trong mưa – do Thiên Khải chụp.

Ba bức ghép lại thành một mạch đời: Mưa – Người – Nắng.

Thiên Khải đến, đứng im nhìn thật lâu.

Khi Minh An bước đến, anh nói khẽ:

“Cảm ơn cô. Tôi nghĩ hôm nay, nắng thực sự đã đến.”

“Và có thể… nó chưa từng rời đi.” – cô đáp.

Họ cùng nhìn ra cửa kính – ánh sáng vàng rực phản chiếu lên sàn, bao quanh họ như tấm chăn ấm.

“Cô còn sợ mưa không?”

“Không. Vì tôi biết… sau mưa, luôn có người đợi cùng.”

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ thôi, nhưng chắc chắn.

Cô không rút lại.

Cả hai đứng yên, giữa dòng người tấp nập, giữa nắng vàng và tiếng nhạc, giữa hai nửa trái tim từng vỡ – giờ đang đập lại cùng một nhịp.

“Không ai quên được quá khứ, nhưng có thể chọn cách bước tiếp với nó.

Và khi dám nhìn về phía trước, người ta sẽ nhận ra:

Mưa chưa bao giờ là kết thúc.

Nó chỉ là khúc dạo đầu cho ánh nắng mà thôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×