Sáng tháng Bảy, nắng như mật ong.
Bệnh viện Nhân Ái lặng lẽ hơn thường ngày sau triển lãm.
Minh An dạo quanh hành lang, tay cầm máy ảnh, ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng của dự án.
Cô biết – mọi thứ đang dần đi đến hồi kết: cả công việc, và có lẽ… cả một đoạn cảm xúc không tên.
Từ sau triển lãm, cô và Thiên Khải ít gặp nhau hơn.
Không có cãi vã, chỉ là khoảng lặng.
Cả hai đều đang cố quen với sự tồn tại của nhau mà không làm tổn thương lại quá khứ.
Nhưng những khoảng lặng thường dễ khiến người ta nhớ hơn.
Buổi trưa, cô ghé vườn hoa sau bệnh viện.
Chậu xương rồng “Nắng” vẫn còn đó, mọc thêm vài gai nhỏ, xanh hơn lần trước.
Cô khẽ vuốt qua lớp đất khô.
“Lần này, tôi không quên tưới nữa đâu.” – cô mỉm cười.
Giọng nói phía sau khiến cô giật mình.
Thiên Khải bước tới, áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm hai ly cà phê.
“Tôi nghĩ cô sẽ ở đây.”
“Anh lại đoán trúng.”
“Tôi luôn đoán trúng những gì thuộc về cô.”
Họ cùng ngồi xuống ghế đá.
Ánh nắng rọi qua tán cây, đổ lên vai anh những vệt sáng vàng ấm.
Cô nhìn, chợt nhận ra, ánh sáng và anh – dường như sinh ra cho nhau.
“Dự án của cô sắp kết thúc rồi.” – anh nói.
“Ừ. Tôi cũng không biết sẽ làm gì tiếp theo.”
“Cô có bao giờ nghĩ đến việc rời Sài Gòn không?”
Cô khẽ cười, xoay ly cà phê trong tay.
“Ngày xưa tôi bỏ Đà Lạt, nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu thành phố nào khác. Giờ lại sợ rời nơi này.”
“Vì có tôi à?”
Câu hỏi nửa đùa nửa thật khiến cô khựng lại.
Không trả lời, cô chỉ nhìn xuống đôi bàn tay.
“Vì ở đây, tôi đã học cách tha thứ.”
Anh im, nụ cười khẽ nhạt đi.
“Tôi sắp phải đi.”
“Đi đâu?” – cô ngẩng lên.
“Tôi được nhận vào chương trình nghiên cứu tim mạch ở Hàn Quốc. Ba năm.”
Không khí đột ngột lặng xuống.
Cô cảm giác như vừa nghe một tiếng sét nhỏ trong lòng.
“Ba năm…” – cô lặp lại, giọng nghẹn.
“Tôi chưa quyết định. Nhưng… có lẽ nên đi. Đó là ước mơ mà Nhi từng muốn tôi hoàn thành.”
Cô nhìn anh, ánh mắt chao đảo.
“Vậy còn hiện tại?”
“Hiện tại…” – anh dừng lại – “là điều tôi chưa biết phải giữ thế nào.”
Họ im lặng.
Nắng dần ngả, bóng xương rồng đổ dài, chia đôi mặt đất.
Chiều, cô trở về phòng trọ.
Trên bàn là chiếc vé mời đến buổi khai trương triển lãm ảnh ở Đà Lạt – nơi tổ chức lại bộ sưu tập “Sau Cơn Mưa Là Nắng.”
Người tổ chức muốn mời cô đến phát biểu.
Cô cầm tờ giấy, khẽ run. Đà Lạt – nơi bắt đầu và kết thúc của mọi chuyện.
Liệu cô đã đủ mạnh mẽ để trở lại?
Điện thoại sáng lên – tin nhắn từ anh:
“Tôi vừa nhận thư mời sang Seoul. Hạn trả lời trong 10 ngày.
Nếu cô đi Đà Lạt, cho tôi đi cùng nhé. Có lẽ chúng ta đều cần một chuyến quay lại.”
Con đường về Đà Lạt lấp lánh dưới nắng chiều.
Chiếc xe khách chậm rãi leo đèo, hai bên là rừng thông rì rào.
Thiên Khải ngồi cạnh, mắt nhìn ra ngoài.
Cô im lặng, nghe tiếng mưa cũ vọng về trong tâm trí – tiếng mưa của ba năm trước, của một người bạn đã mãi rời đi.
“Anh có sợ quay lại không?” – cô hỏi.
“Tôi sợ, nhưng không muốn trốn nữa.”
“Tôi cũng vậy.”
Anh quay sang, mỉm cười:
“Thế thì tốt. Hôm nay chúng ta giống nhau.”
Đà Lạt đón họ bằng không khí se lạnh và hương thông quen thuộc.
Căn nhà trưng bày ảnh nằm bên sườn đồi, ánh đèn vàng ấm hắt qua khung kính lớn.
Khi cô bước vào, tim cô khẽ co lại – vì trên bức tường giữa sảnh, treo chính bức ảnh mà ba năm trước cô từng chụp Lâm Nhi.
Ánh mắt Nhi trong tấm ảnh vẫn sáng, vẫn ấm, vẫn như nói: “Đừng khóc nữa, An à.”
Minh An bước lại gần, tay run run.
Thiên Khải đứng sau, nhìn bức ảnh thật lâu.
“Đây là nơi chúng tôi từng hứa sẽ tổ chức triển lãm đầu tiên.” – anh nói khẽ.
“Giờ thì… anh đã thực hiện được.” – cô đáp, mắt vẫn ươn ướt.
“Không. Là chúng ta.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt thành thật như ánh nắng trên mặt hồ.
“Cảm ơn cô vì đã không để mọi thứ dừng lại ở mất mát.”
Cô bật cười nhẹ:
“Còn anh… vẫn luôn giữ lời hứa, dù không phải với tôi.”
“Có lẽ… hôm nay, lời hứa ấy đã tìm thấy người thực hiện giúp.”
Cô khẽ gật, nước mắt lăn dài mà môi vẫn mỉm cười.
Đêm ấy, họ cùng ra bờ hồ Xuân Hương.
Mặt nước phản chiếu ánh đèn vàng.
Không khí lạnh cắt, nhưng ấm lạ khi hai bàn tay chạm nhau.
“Ngày mai tôi sẽ về lại Sài Gòn.” – cô nói.
“Tôi cũng phải trở lại để hoàn tất giấy tờ.”
“Rồi anh đi.”
“Còn cô?”
“Tôi có lời mời làm nhiếp ảnh tự do ở Singapore. Một năm.”
Anh cười khẽ.
“Có vẻ cả hai chúng ta đều sắp đi xa.”
“Và có lẽ… đều đang học cách không dựa vào quá khứ.”
Họ ngồi im.
Trên bầu trời, những đám mây lướt qua, mở ra một khoảng sao nhỏ.
Anh khẽ nói:
“Nếu một ngày, cô chụp được ánh nắng đẹp nhất đời, hãy gửi tôi xem nhé.”
“Còn anh?”
“Tôi sẽ mang về một bức ảnh mưa đẹp nhất Seoul.”
Cô bật cười.
“Có lẽ, chúng ta sẽ đổi cho nhau.”
Anh nắm nhẹ tay cô, bàn tay ấm, chắc và run.
“Minh An… có thể tôi đến quá muộn, nhưng thật lòng, tôi muốn ở bên cô. Không phải thay thế ai, mà vì cô chính là ánh sáng sau cơn mưa của tôi.”
Cô không nói gì.
Chỉ dựa đầu lên vai anh, khẽ nhắm mắt.
Cơn gió lạnh lùa qua, nhưng trong lòng cô là cả một khoảng trời ấm.
Sáng hôm sau, họ cùng tiễn nhau ở bến xe.
Không nước mắt, không lời hứa hẹn.
Chỉ là một cái ôm thật lâu, và lời dặn nhỏ:
“Giữ gìn nhé.”
“Anh cũng vậy.”
Khi xe lăn bánh, cô nhìn qua cửa kính – bóng anh đứng dưới nắng, tay giơ cao chào.
Trời hôm đó trong, không một gợn mây.
Cô nhận ra, có những chia tay không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một hành trình mới – nơi mỗi người mang theo nửa phần ánh sáng của người kia.
Một tháng sau.
Minh An ở Singapore.
Những ngày đầu, cô làm việc trong studio nhỏ, chụp ảnh chân dung.
Thành phố hiện đại, nắng khác, người khác – nhưng mỗi khi mưa xuống, cô lại nhớ Sài Gòn, nhớ khu vườn sau bệnh viện, nhớ chậu xương rồng mang tên “Nắng”.
Cô vẫn chưa dám nhắn cho Thiên Khải.
Chỉ thỉnh thoảng mở hộp thư, đọc lại đoạn chat cũ, nơi anh từng viết:
“Tôi sẽ gửi cô bức ảnh mưa đầu tiên của Seoul.”
Rồi một buổi sáng, hòm thư của cô sáng lên.
Mail từ anh.
Từ: [Thiên Khải]
Chủ đề: “Mưa ở Seoul”
Hôm nay trời lạnh. Tôi vừa kết thúc ca phẫu thuật đầu tiên ở bệnh viện mới.
Khi bước ra ngoài, mưa rơi. Tôi chụp bức ảnh này – không đẹp lắm, nhưng tôi nghĩ cô sẽ hiểu.
Cảm ơn vì đã khiến tôi nhớ rằng, dù ở đâu, sau cơn mưa vẫn có thể có nắng.
Giữ ấm nhé.
Kèm theo là bức ảnh – con đường Seoul ướt mưa, một bóng người cầm ô, phía xa là ánh đèn vàng như mặt trời nhỏ.
Cô nhìn thật lâu.
Rồi lấy máy ảnh, chụp cửa sổ phòng mình – nơi ánh nắng đang len qua lớp kính trong.
Cô gửi lại một dòng:
“Nắng ở đây vẫn chờ mưa của anh.”
Cuối thư, cô viết thêm:
“Nếu có ai hỏi tôi tin vào điều gì, tôi sẽ nói:
Tôi tin vào những người từng đau, nhưng vẫn chọn yêu lại.
Vì sau cơn mưa, không chỉ có nắng – còn có hy vọng.”