sau cơn mưa là nắng

Chương 9: Ngày không có nắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn bước sang tháng Sáu.

Cơn mưa chiều đổ xuống đột ngột, không báo trước, như thể thành phố cũng mệt mỏi và muốn khóc một chút.

Minh An ngồi trong quán cà phê nhỏ trước cổng bệnh viện.

Trời ngoài kia xám đậm, sấm dội từng hồi, mưa gõ đều lên tấm kính trước mặt.

Trên bàn là chiếc máy ảnh quen thuộc, bên cạnh là một tách trà hoa cúc đang tỏa khói.

Cô đưa ống kính lên, chụp qua cửa kính – một người đàn ông đang cõng con chạy trú mưa, một người phụ nữ che túi đồ bằng áo khoác, vài bệnh nhân đội mũ nilon bước vội.

Ánh sáng mờ, hơi nước mỏng phủ lên mọi thứ – trông như ký ức đang diễn ra chậm lại.

Cô hít sâu, khẽ mỉm cười.

Từ ngày gặp lại Thiên Khải, cô bắt đầu học được cách “chụp nắng trong mưa”.

“Hôm nay trời xấu, cô vẫn đi chụp à?” – giọng Thiên Khải vang lên sau lưng.

Cô giật mình, quay lại. Anh đứng đó, áo blouse trắng ướt nhẹ ở vai, mái tóc còn vương giọt mưa.

“Tôi tưởng anh bận trực.”

“Ca chiều bị hoãn. Tôi thấy mưa, nghĩ cô sẽ ngồi ở đây.”

“Anh đoán trúng.” – cô cười.

“Tôi quen rồi.”

Anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện.

Quán vắng, chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ, tiếng muỗng khuấy ly cà phê.

Khoảnh khắc ấy, yên bình đến mức cả hai không nói gì thêm – chỉ nhìn mưa, như cùng chia sẻ một thứ im lặng dịu dàng.

“Tôi có tin này.” – anh khẽ nói.

“Tin gì?”

“Dự án ảnh của cô sắp được chọn in triển lãm.”

“Thật sao?” – cô ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ.

“Tôi nghe trưởng khoa nói, Sở Văn hóa muốn hợp tác. Họ chọn 20 bức tiêu biểu. Cô sẽ là tác giả đại diện.”

Cô im vài giây, rồi bật cười.

“Không ngờ… mưa cũng có thể mang tin vui.”

“Có lẽ nắng đang đến gần hơn rồi.”

Họ cùng cười.

Nhưng giữa niềm vui, trong lòng cô vẫn còn một vệt trầm – một phần của quá khứ vẫn như chiếc bóng chưa tan hết.

Chiều, cô cùng Thiên Khải xuống khu hồi sức.

Anh dẫn cô đến thăm một bệnh nhân đặc biệt – cậu bé tên Gia Bảo, chỉ mới mười tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh.

Cậu bé yếu, nhưng luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Trên bàn cạnh giường, là một quyển sổ nhỏ, ghi đầy chữ nguệch ngoạc: “Khi con khỏe, con muốn làm bác sĩ để cứu người.”

“Bác sĩ Thiên là bạn của cô hả?” – Bảo hỏi, giọng trong veo.

“Ừ, bạn thân luôn.” – Minh An cười.

“Hai người giống như ba mẹ trong phim á.”

Cô bật cười, nhìn sang anh – và nhận ra anh cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt ấy… khiến tim cô chợt lạc nhịp.

Buổi tối, khi cô rời bệnh viện, trời lại mưa.

Anh tiễn cô ra tận cổng, cầm ô che nghiêng về phía cô nhiều hơn.

“Lần nào mưa cũng gặp anh.” – cô nói.

“Có thể tôi sinh ra để đi cùng mưa.”

“Còn tôi… để đi tìm nắng.”

“Thế thì, có khi chúng ta đang đi cùng đường.”

Cô khẽ cười.

“Anh có nghĩ… chúng ta đang dần bước khỏi quá khứ không?”

“Tôi không biết. Nhưng ít nhất, tôi không còn sợ mưa nữa.”

Anh nói rồi khẽ đưa tay ra.

“Đưa máy ảnh cho tôi.”

“Để làm gì?”

“Để tôi chụp cô. Cô luôn là người cầm máy, nhưng có lẽ cũng nên có bức ảnh của riêng mình.”

Cô ngập ngừng, rồi đưa máy.

Anh giơ lên, căn chỉnh, nụ cười nhẹ nơi khóe môi.

Click.

Một khung hình – cô gái đứng giữa mưa, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt, nụ cười nhẹ như chưa từng vỡ.

Tối đó, Minh An xem lại ảnh.

Bức ảnh anh chụp thật đẹp, tự nhiên đến mức cô thấy như mình chưa từng mang vết thương nào.

Nhưng trong nụ cười ấy, cô vẫn nhận ra có một điều không giấu nổi: nỗi sợ yêu lại.

Cô tắt máy, ngồi lặng.

Rồi mở khung chat, gõ:

“Cảm ơn anh vì tấm ảnh. Lần đầu tiên tôi thấy mình… không buồn khi đứng dưới mưa.”

Anh trả lời gần như ngay lập tức:

“Lần sau, tôi muốn chụp cô trong nắng.”

Sáng hôm sau, cô đến bệnh viện sớm hơn mọi ngày.

Nhưng không thấy Thiên Khải đâu.

Cả khoa dường như căng thẳng, nhiều y tá chạy đi chạy lại.

Cô hỏi, một người nói nhỏ:

“Bác sĩ Thiên đang trong phòng mổ. Có tai nạn giao thông lớn. Một trong số đó là… cậu bé Gia Bảo.”

Cô chết lặng.

Trời hôm ấy trong veo, nhưng lòng cô đổ mưa.

Cô ngồi ngoài hành lang suốt ba tiếng đồng hồ, tay siết chặt chiếc máy ảnh – thứ duy nhất khiến cô bình tĩnh.

Khi cửa phòng mổ bật mở, anh bước ra, mặt mồ hôi lấm tấm, mắt đỏ.

Cô đứng dậy, chạy đến:

“Cậu bé sao rồi?”

“Đang hồi sức… tim yếu quá.” – anh nói, giọng khàn. – “Tôi đã cố hết sức.”

Cô nhìn anh, thấy rõ sự run rẩy trong đôi bàn tay – bàn tay của người quen với việc cứu người, nhưng vẫn không thể chịu nổi khi đối diện với sinh tử.

Ba ngày sau, bệnh viện yên tĩnh khác thường.

Gia Bảo vẫn trong phòng hồi sức, lúc tỉnh lúc mê.

Minh An đến thăm, ngồi bên giường, kể cho cậu nghe những câu chuyện nhỏ: về nhiếp ảnh, về bầu trời, về những lần cô cũng từng ước được nhìn thấy nắng sau bão.

Cậu bé nắm tay cô, nói yếu ớt:

“Cô An… nếu con không qua khỏi, cô hứa chụp ảnh bầu trời cho con nhé.”

“Đừng nói thế.”

“Con thích nắng lắm. Nhưng mẹ nói, con sinh ra dưới mưa.”

Cô cúi đầu, nước mắt rơi lên mu bàn tay nhỏ xíu của cậu.

Tối, Thiên Khải tìm cô ở hành lang.

“Cô không nên ở đây lâu, dễ mệt.”

“Cậu bé ấy… giống như ánh sáng nhỏ.”

“Đúng. Nhưng ánh sáng yếu quá.” – anh nói, giọng nghẹn. – “Tôi sợ một ngày… mình lại mất thêm một người.”

Cô quay sang, khẽ nắm lấy tay anh.

“Anh không thể cứu tất cả. Nhưng chỉ cần một người được cứu, thế giới đã khác rồi.”

Anh im, nhìn cô thật lâu.

“Tôi từng tin câu đó. Cho đến khi mất Nhi.”

“Và giờ?”

“Giờ tôi muốn tin lại – nhờ cô.”

Ánh mắt họ chạm nhau, dịu dàng mà run rẩy.

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi, nhưng trong căn hành lang trắng, dường như có ánh nắng nào đó rất nhỏ, len qua ô cửa sổ mờ hơi nước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×