sau cơn mưa là nắng

Chương 5: Vết nứt của ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Sài Gòn thường bắt đầu bằng tiếng còi xe, mùi bánh mì nướng và những dòng người hối hả.

Minh An pha một tách cà phê, mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Hôm nay là ngày thứ sáu cô làm việc tại bệnh viện Nhân Ái.

Dự án ảnh “Những người mỉm cười sau giông bão” đang đi đến nửa chặng đường, và cô bắt đầu thấy quen với nhịp sống nơi đây – những hành lang dài sáng đèn, những đôi mắt vừa tuyệt vọng vừa kiên cường, và cả giọng nói trầm ấm của một người cô đang cố giấu đi trong lòng.

Chiếc máy ảnh nằm trên bàn, pin đã sạc đầy.

Cô chạm nhẹ vào nó – cảm giác quen thuộc như chạm vào phần ký ức cũ, thứ cô từng dùng để trốn khỏi nỗi đau.

“Sau cơn mưa là nắng…” – cô lẩm bẩm, như một lời nhắc.

Bệnh viện hôm nay đông hơn thường lệ.

Thiên Khải đang ở khu chẩn đoán, vẻ mặt tập trung khi xem kết quả siêu âm cho một bệnh nhân nhỏ tuổi.

Khi thấy Minh An đi qua, anh chỉ kịp liếc nhìn – một ánh nhìn ngắn ngủi nhưng đủ khiến cô khựng bước.

“Chào cô, nhiếp ảnh gia của chúng tôi lại đến rồi à?” – anh cười.

“Còn anh, bác sĩ nổi tiếng nhất khoa, vẫn không nghỉ trưa sao?” – cô đáp, nhẹ giọng trêu.

“Có những người không chờ được đến trưa để đau.” – anh nói, rồi quay lại bệnh nhân.

Câu trả lời khiến cô im lặng.

Anh nói đúng. Ở nơi này, thời gian không chờ ai. Niềm vui hay nỗi buồn đều phải gác lại khi sinh mạng của ai đó đang đếm từng nhịp.

Nhưng chính vì thế, cô lại càng muốn ghi lại những khoảnh khắc thật nhất – để thấy cuộc sống, dù mỏng manh, vẫn đáng yêu biết bao.

Cô chụp ảnh cả buổi sáng: người mẹ trẻ bế con ra khỏi phòng mổ, cụ ông vừa tháo băng, cậu bé học cách đi với đôi chân giả mới… Mỗi tấm hình là một câu chuyện, và mỗi câu chuyện khiến lòng cô chùng xuống, rồi lại sáng lên.

Khi đang chụp, cô nghe tiếng nói quen thuộc sau lưng:

“Cô luôn chọn chụp những khoảnh khắc nhìn ra cửa sổ.”

“Vì tôi thích ánh sáng tự nhiên.”

“Hay vì cô cũng đang muốn nhìn ra ngoài?”

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh.

“Còn anh, có bao giờ nhìn ra ngoài không?”

“Có. Nhưng mỗi lần nhìn, tôi đều thấy mưa.”

Cả hai im lặng.

Câu nói tưởng nhẹ, mà rơi vào tim nghe như tiếng nước nhỏ xuống ly đầy – tràn ra, âm thầm, nhưng sâu.

Buổi trưa, họ cùng ăn cơm hộp trong khuôn viên sau bệnh viện.

Trời hôm nay có nắng, nắng mềm và trong như miếng kính. Ánh sáng xuyên qua tán cây, rơi lốm đốm lên bàn gỗ cũ.

Thiên Khải đặt hộp cơm xuống, nhìn cô:

“Tôi không giỏi ăn trưa một mình.”

“Anh đang nói gián tiếp là rủ tôi à?”

“Nếu tôi nói thẳng, cô sẽ từ chối.”

“Biết đâu tôi lại không?”

Họ cùng cười. Tiếng cười thật, nhẹ và hiền.

Anh hỏi cô về quê, về đam mê nhiếp ảnh. Cô kể rằng mình từng học mỹ thuật, nhưng chọn nhiếp ảnh vì muốn “bắt lại thứ người ta hay bỏ qua”.

Anh hỏi:

“Như là gì?”

“Như ánh sáng phản chiếu trong nước mắt, hay một nụ cười không trọn.”

“Cô chụp buồn giỏi quá.”

“Tôi không chụp buồn. Tôi chỉ chụp sự thật.”

Anh im, rồi nói nhỏ:

“Sự thật đôi khi buồn lắm.”

Cô không đáp. Họ cùng ngồi nhìn ánh nắng rọi qua mặt bàn, chảy dài ra đất. Một con mèo hoang len đến, dụi đầu vào chân cô, khiến bầu không khí lặng lẽ trở nên ấm áp lạ thường.

Chiều, khi cô đang lưu ảnh vào máy tính trong phòng kỹ thuật của bệnh viện, điện đột ngột chập chờn.

Một bóng người xuất hiện ở cửa.

“Điện bị quá tải, chắc lại do mưa hôm trước.” – giọng Thiên Khải.

“Lúc nào anh cũng có mặt đúng lúc ghê.” – cô nói, vừa cười vừa khởi động lại máy.

“Nhiều khi, tôi đến vì muốn chắc cô vẫn ổn.”

Cô dừng tay, quay lại nhìn anh.

Trong khoảnh khắc ấy, có điều gì đó không cần nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được.

Đèn nhấp nháy, rồi sáng hẳn.

Thiên Khải tiến lại gần, đặt xuống bàn một hộp nhỏ.

“Cà phê hạt. Tôi nghĩ cô sẽ thích. Ở đây có góc máy pha chế nhỏ, cứ dùng.”

“Anh quan tâm đến cả sở thích của tôi à?”

“Tôi quan tâm đến mọi thứ khiến cô cười.”

Tim cô hẫng đi một nhịp.

Cô cúi đầu, giấu ánh mắt.

“Nguy hiểm đấy, bác sĩ. Cô gái nào nghe câu đó chắc cũng nghĩ anh đang tán.”

“Có thể. Nhưng tôi chỉ nói thật.”

Không khí giữa họ dày lên, dịu dàng mà đầy sóng ngầm.

Cô giả vờ bận rộn, mở tủ để tìm dây sạc. Nhưng khi vừa kéo ngăn tủ ra, cô khựng lại.

Một bức ảnh nằm trong khung gỗ nhỏ.

Cô nhận ra gương mặt trong ảnh – Lâm Nhi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×