sau cơn mưa là nắng

Chương 7: Khi nắng trở lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, mưa tạnh.

Trời Sài Gòn sau mấy ngày âm u đột nhiên sáng hẳn.

Ánh nắng nhẹ rọi xuống mặt đường, phản chiếu lên những giọt nước còn đọng lại trên lá cây, long lanh như những mảnh ký ức chưa kịp khô.

Minh An ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê nguội. Cô đã thức gần cả đêm, lòng rối như tơ.

Mọi chuyện vẫn chưa thể tin nổi – Thiên Khải, người cô bắt đầu quý mến, lại chính là vị hôn phu của Lâm Nhi.

Một nửa trong cô muốn bỏ đi, quên hết.

Nhưng nửa còn lại… lại không thể.

Cô từng nghĩ, mình đã quen với nỗi đau, nhưng giờ mới hiểu – có những vết thương không nằm ở nơi cũ, mà ở một chỗ khác sâu hơn, gần với trái tim hơn.

Điện thoại rung.

Tin nhắn từ Thiên Khải:

“Hôm nay bệnh viện có buổi tổng kết dự án. Nếu cô không muốn đến, tôi hiểu. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô sẽ xuất hiện – không phải vì tôi, mà vì những người cô đã chụp.”

Minh An nhìn dòng chữ ấy thật lâu.

Không biết vì sao, cô cảm thấy một thứ gì đó rất chân thành trong từng chữ.

Không phải là sự níu kéo, mà là một lời mời bình yên.

Cô thở dài, đứng dậy, thay áo sơ mi trắng, cột tóc cao.

Bước chân ra đường, ánh nắng làm cô nheo mắt – hơi chói, nhưng cũng đủ ấm.

“Thử xem, sau cơn mưa… nắng có thật không.” – cô thì thầm.

Buổi tổng kết được tổ chức trong hội trường nhỏ của bệnh viện.

Căn phòng ngập ánh sáng, những tấm ảnh của cô được in ra treo dọc hai bên tường – chân dung bệnh nhân, y tá, bác sĩ, những khoảnh khắc bình dị mà sống động.

Người ta cười, chỉ trỏ, chụp ảnh lưu niệm.

Khi bước vào, Minh An thoáng thấy mọi ánh nhìn hướng về mình – vài cái gật đầu, vài nụ cười chào, và ở góc cuối cùng, là ánh mắt trầm tĩnh của Thiên Khải.

Anh không bước đến, chỉ nhìn, như sợ chạm vào điều gì đó mong manh.

Cô cũng không lại gần.

Cô đứng quan sát bức ảnh lớn treo giữa sảnh: ảnh một người đàn ông cụt chân nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chiếu nghiêng qua gương mặt, nửa sáng, nửa tối.

Bên dưới dòng chú thích cô viết:

“Không phải ai cũng cần đôi chân để bước, đôi khi, chỉ cần một lý do để tiếp tục sống.”

Một bác sĩ lớn tuổi tiến đến, bắt tay cô:

“Cô chụp hay lắm. Ảnh của cô khiến người ta cảm thấy… tin vào ngày mai hơn.”

Cô chỉ cười, khẽ đáp:

“Cháu chỉ ghi lại điều họ tự nói ra bằng ánh mắt.”

Khi buổi lễ kết thúc, mọi người dần tản đi.

Minh An đứng dọn lại máy ảnh, thì Thiên Khải bước đến.

Khoảng cách giữa họ vừa đủ để nghe rõ nhịp thở của nhau, nhưng vẫn xa để không phải chạm.

“Cảm ơn cô đã đến.” – anh nói.

“Tôi đến vì công việc.” – cô đáp, giọng nhỏ.

“Tôi biết. Nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn, vì cô đã không biến mất.”

Cô khựng lại.

Anh tiếp:

“Tôi đã nghĩ… sau hôm đó, cô sẽ không bao giờ muốn gặp tôi nữa.”

“Tôi cũng đã nghĩ vậy.” – cô nói. – “Nhưng rồi… tôi nhận ra, chạy đi cũng chẳng làm gì được. Dù sao, ký ức vẫn ở lại.”

Họ nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên đôi mắt của anh – màu nâu ấm, như pha giữa sáng và mưa.

“Cô có thể ghé văn phòng tôi một lát không?” – anh hỏi.

“Tôi không chắc mình nên.”

“Chỉ là một tách trà thôi. Không có quá khứ, không có Lâm Nhi, chỉ là hai người… đang cố hiểu nhau.”

Cô im lặng.

Rồi gật nhẹ.

Phòng anh vẫn vậy – gọn gàng, mùi thuốc sát trùng hòa với hương trà nhài.

Bức ảnh của Lâm Nhi không còn trên bàn.

Chỉ còn một khung trống, để lại vệt sáng nhạt trên mặt gỗ.

“Anh cất rồi à?” – cô hỏi.

“Tôi không muốn cô phải nhìn thấy mỗi khi bước vào.”

“Anh không cần vì tôi…”

“Không. Là vì chính tôi.” – anh cắt lời, giọng trầm.

“Tôi giữ cô ấy trong tim, không cần tấm ảnh. Có lẽ đã đến lúc học cách sống tiếp.”

Cô nhìn anh, thấy sự mệt mỏi xen lẫn kiên định.

Đó không phải ánh mắt của một người quên, mà của một người đang học cách tha thứ – cho người đã đi, và cho bản thân.

“Lâm Nhi là người thế nào?” – cô hỏi sau vài phút im lặng.

Anh cười nhẹ:

“Cô ấy rất giống cô.”

“Anh nói thế nghĩa là sao?”

“Cô ấy nhìn cuộc đời bằng ánh sáng, còn cô – chụp lại ánh sáng đó khi nó tắt.”

Câu nói khiến tim cô khẽ co lại.

“Anh vẫn yêu cô ấy?”

“Tình yêu… không mất đi, nó chỉ đổi hình dạng. Giờ, tôi chỉ muốn giữ lại phần bình yên của ký ức đó.”

Cô cúi đầu, giọng khàn đi:

“Tôi đã sống trong tội lỗi ba năm. Đến hôm nay, tôi mới dám nhìn thẳng vào sự thật.”

“Và cô có thấy nhẹ hơn không?”

“Chưa. Nhưng ít nhất… tôi đã thôi chạy.”

Anh gật đầu, rót thêm trà vào cốc cô.

“Tôi cũng vậy.”

Ngoài cửa sổ, nắng đã nghiêng.

Ánh sáng vàng len vào căn phòng, rọi lên hai ly trà đang tỏa khói.

Cả hai im lặng, nhưng không còn ngột ngạt như trước.

Thiên Khải nhìn về phía cô:

“Tôi nghĩ… Lâm Nhi sẽ vui khi biết chúng ta đã gặp lại nhau, không phải để trách, mà để hiểu.”

“Cô ấy từng nói, người ta chỉ thật sự sống khi biết tha thứ.” – Minh An khẽ mỉm cười.

“Và cô đã tha thứ cho mình chưa?”

“Tôi đang học cách.”

“Nếu cô cần người đồng hành…” – anh dừng lại – “tôi có thể không giỏi, nhưng tôi sẽ đi cùng.”

Cô ngước lên. Ánh nắng rọi qua rèm, làm sợi tóc cô ánh lên màu hổ phách.

Một giây thôi, nhưng như cả thế giới chậm lại.

Cô không nói gì, chỉ cười – nụ cười đầu tiên từ sau hôm mưa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×