sau khi em rời đi

Chương 5: Chia tay trong cơn mưa tầm tã


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa bắt đầu rơi từ chiều.

Bầu trời Bắc Thành xám xịt, nặng trĩu, như sắp sụp xuống.

Tô Nghi ngồi trong thư viện, mắt nhìn ra cửa kính loang nước. Giọt mưa chạm kính, lăn dài thành vệt, tan ra như dòng ký ức khó xóa.

Một tuần trôi qua kể từ sinh nhật. Cô và Trì Dịch vẫn nhắn tin, nhưng mọi thứ khác hẳn trước đây. Anh trả lời chậm, lời nói ngắn gọn, đôi khi chỉ là vài chữ:

“Anh đang họp.”

“Anh bận.”

“Tối nói nhé.”

Tối đến, anh lại quên.

Những câu nói “tối nói nhé” dần trở thành lời hứa rỗng. Mỗi lần đọc lại, cô đều thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang chết đi từng chút.

Chiều nay, cô hẹn gặp anh. Không phải để trách móc, chỉ muốn nói chuyện một lần, bình tĩnh như hai người trưởng thành.

Tin nhắn gửi đi, anh trả lời sau mười phút:

“Chiều nay anh có việc, chắc không kịp.”

Cô gõ lại:

“Quan trọng lắm, em chỉ muốn gặp ít phút thôi.”

Ba chấm hiện lên, rồi biến mất.

Một phút, hai phút, năm phút…

Rồi tin nhắn cuối cùng đến:

“Được. Gặp ở quán cũ, 5 giờ.”

Quán cũ là quán cà phê nhỏ cạnh cổng sau trường – nơi họ từng ngồi suốt buổi chiều mùa thu năm ngoái, bàn về ước mơ, về tương lai, về một thế giới chỉ có hai người.

Khi Tô Nghi đến, mưa đã bắt đầu nặng hạt. Cô đội ô, giày dính nước, áo khoác ướt lấm tấm. Quán vắng, chỉ có vài người. Mùi cà phê và nhạc jazz len lỏi trong không khí.

Cô ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, nơi họ từng ngồi. Ngoài trời, giọt mưa rơi xuống hiên tạo thành tiếng rì rào không dứt.

15 phút trôi qua, anh vẫn chưa đến.

Cô nhắn:

“Anh đang đến à?”

Không trả lời.

Thêm 20 phút nữa, cốc cà phê trước mặt đã nguội lạnh. Cô nghĩ anh sẽ không đến. Nhưng rồi cửa quán mở, tiếng chuông nhỏ vang lên.

Trì Dịch bước vào.

Anh mặc áo khoác đen, tóc ướt, gương mặt mệt mỏi. Ánh mắt anh lướt qua cô, thoáng chút ngập ngừng.

“Xin lỗi, anh đến muộn.”

“Không sao.”

Cô cố cười, giọng bình thản. Nhưng bàn tay nắm chặt mép áo, giấu dưới bàn.

Anh ngồi xuống, không nhìn thẳng, chỉ nói:

“Gần đây công ty có dự án lớn. Anh thật sự bận, không phải cố tình tránh em đâu.”

Cô gật, nhẹ giọng:

“Em biết.”

Im lặng phủ xuống giữa hai người. Tiếng mưa ngoài hiên nghe như gõ nhịp buồn.

Cô nhìn ly cà phê nguội, nói khẽ:

“Anh còn nhớ không, lần đầu mình đến đây là hôm nào?”

Anh thoáng mỉm cười, “Mưa. Giống hôm nay.”

“Ừ. Khi ấy, anh nói: ‘Nếu có một ngày chúng ta giận nhau, anh vẫn sẽ đến quán này, vì biết em sẽ đợi ở đây.’”

Anh im.

Tô Nghi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Nhưng hôm sinh nhật em, anh ở đâu?”

Câu hỏi không cao giọng, không trách móc, chỉ buồn đến nặng nề.

Trì Dịch lảng ánh mắt. Một lúc lâu sau, anh nói nhỏ:

“Anh thật sự không cố ý… chỉ là…”

“Chỉ là anh có người khác bên cạnh?”

Câu nói cắt ngang, lạnh và sắc như dao.

Anh sững lại, rồi thở dài.

“Em nghe ai nói?”

“Em không cần nghe ai cả. Em thấy.”

Cô cười nhạt. “Không cần giải thích đâu. Em không giận, chỉ thấy tiếc.”

“Tiếc gì?”

“Tiếc rằng mình từng tin, chỉ cần yêu nhau là đủ. Nhưng hóa ra, tình yêu cũng cần được nuôi bằng thời gian, bằng sự nhớ nhung thật lòng. Còn khi một người bắt đầu thờ ơ, thì tình yêu cũng chết dần.”

Anh siết chặt ly cà phê trong tay. “Tô Nghi, đừng nói thế. Anh vẫn quan tâm em.”

“Quan tâm?”

Cô khẽ cười, giọng nghèn nghẹn:

“Anh quên sinh nhật em. Anh để em đợi hàng giờ. Anh nhắn tin bằng những câu cộc lốc. Thế gọi là quan tâm sao?”

Trì Dịch im lặng.

Bên ngoài, mưa rơi dày hơn, hắt vào khung kính lộp bộp.

Cô nhìn anh thật lâu. “Anh thay đổi rồi, Trì Dịch.”

Anh ngẩng lên, trong mắt có thoáng xao động. “Không, anh chỉ bận.”

“Không, anh không còn yêu em nữa.”

Câu nói này khiến không gian như đông lại.

Anh mở miệng, muốn phản bác, nhưng rồi lại khép lại. Ánh mắt anh, thay vì khẳng định, lại là sự mệt mỏi và trốn tránh.

Và cô hiểu — khi người ta còn yêu, họ sẽ vội vàng phủ nhận. Còn khi im lặng, nghĩa là tình cảm đã thật sự cạn.

Cô đứng dậy.

Ngoài cửa, mưa vẫn nặng hạt.

“Anh biết không,” cô nói, “khi yêu, người ta luôn nghĩ mình có thể chờ. Nhưng em chờ lâu quá rồi. Mệt thật đấy.”

Anh cũng đứng lên, giọng khẽ:

“Em muốn chia tay sao?”

Cô gật đầu.

“Không phải vì ghét anh. Chỉ là em không còn thấy mình ở trong thế giới của anh nữa.”

Anh bước tới, định nắm tay cô. Nhưng cô lùi lại.

“Đừng, anh ướt rồi.”

Một câu đơn giản, nhưng cũng là ranh giới cuối cùng.

Trì Dịch nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, ánh sáng trong đó đã không còn như trước. Anh nói nhỏ:

“Xin lỗi.”

Cô cười – nụ cười mỏng manh giữa màn mưa.

“Anh biết không, xin lỗi là câu kết của mọi cuộc tình.”

Cô mở ô, bước ra ngoài. Mưa đập xuống dù, lạnh buốt. Anh vẫn đứng trong quán, nhìn theo bóng cô dần khuất trong làn mưa xám.

Trên đường về, Tô Nghi đi chậm. Mưa như muốn xóa đi dấu chân cô để lại trên nền gạch.

Trong tai cô, vẫn vang vọng câu nói cuối cùng: “Xin lỗi.”

Cô bật cười. Nước mắt hòa vào mưa, chẳng biết đâu là nước mắt, đâu là nước trời.

Tình yêu tan vỡ không cần tiếng cãi vã. Nó chỉ cần một sự im lặng kéo dài, một ánh mắt không còn sáng như trước, một lời xin lỗi muộn màng.

Và rồi, tất cả kết thúc.

Đêm ấy, Bắc Thành ngập trong mưa.

Tô Nghi về đến phòng, người ướt lạnh. Cô thay áo, ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nước mưa chảy dài trên kính.

Cô lấy trong hộp gỗ sợi dây chuyền cũ – món quà anh từng tặng.

Ánh bạc vẫn lạnh như lần đầu, nhưng giờ nó chỉ phản chiếu hình bóng của một cô gái đang ngồi khóc lặng lẽ.

Cô thì thầm, giọng khàn:

“Tạm biệt, Trì Dịch.”

Rồi đặt sợi dây vào hộp, đóng nắp lại.

Sáng hôm sau, mưa vẫn chưa tạnh.

Tô Nghi thức dậy sớm, đi đến bưu điện, gửi cho anh một phong bì nhỏ.

Bên trong là sợi dây chuyền bạc, và một tờ giấy gấp gọn:

“Anh từng nói sẽ không rời xa em.

Nhưng cuối cùng, chính em phải học cách rời đi trước.”

Khi Trì Dịch nhận được, anh mở ra, đứng lặng rất lâu.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Anh siết chặt tờ giấy, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.

Anh muốn gọi cho cô, nhưng không đủ can đảm. Vì anh biết, dù gọi, cũng chẳng còn ai bắt máy.

Mọi thứ đã muộn.

Tô Nghi ngồi trên xe buýt, nhìn ra ngoài cửa kính mờ hơi nước.

Con đường chạy dài, từng góc quen thuộc trôi qua, từng kỷ niệm vụn vỡ.

Cô tựa đầu vào kính, mỉm cười nhẹ, như thể đã chấp nhận hết.

Bên tai, lời nhạc nhẹ vang lên từ radio của xe:

“Chúng ta từng yêu nhau, chỉ là không thể cùng nhau đi đến cuối.”

Cô nhắm mắt, để mặc ký ức trôi.

Mưa vẫn rơi, như chưa bao giờ muốn dừng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×