Buổi sáng hôm ấy, Bắc Thành vẫn mưa. Cơn mưa cuối mùa thu như một tấm màn mỏng giăng kín con phố nhỏ, mờ mịt và ẩm ướt đến mức người ta chẳng biết đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Tô Nghi đứng trước cổng căn hộ mà cô và Trì Dịch từng sống chung suốt hai năm. Căn nhà đó, từ một tổ ấm, giờ trở thành nơi chứa đựng ký ức nặng nề nhất trong lòng cô. Mưa lất phất rơi trên vai, thấm lạnh, từng giọt từng giọt, như đang đếm ngược đến khoảnh khắc chia ly.
Cô hít sâu, bàn tay run run mở cửa. Căn phòng vẫn y như cũ, chỉ khác là hơi ấm của anh đã không còn. Trên bàn làm việc, vẫn là ly cà phê đen đã nguội, cuốn hồ sơ mở dở, và tờ hợp đồng anh từng nói sẽ hoàn thành cùng cô. Tất cả đều như cố tình nhắc rằng: cô từng là một phần trong cuộc sống anh, nhưng giờ chỉ còn là cái bóng mờ nhạt phía sau.
Tô Nghi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không có gì nhiều – vài bộ quần áo, chiếc khăn choàng len cô đan tặng anh nhưng chưa kịp nhận lại, và một quyển sổ tay ghi những bản thiết kế đầu tiên. Mỗi đường nét trong đó, đều là niềm hy vọng của cô về tương lai hai người.
Cửa mở. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên.
“Em dọn đi à?” – Giọng anh khàn, lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa chút gì đó không thể gọi tên.
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Không còn ấm áp, không còn dịu dàng, chỉ là một khoảng cách xa lạ.
“Phải.” – Cô đáp gọn, giọng bình thản đến mức chính cô cũng không tin được. – “Em đã ký đơn nghỉ việc. Cũng không còn gì ràng buộc nữa.”
Anh khẽ cau mày. “Tại sao phải làm vậy? Có chuyện gì thì nói rõ, Tô Nghi.”
Cô bật cười. “Nói rõ à? Trì Dịch, chẳng phải mọi chuyện đã rõ lắm rồi sao? Em yêu anh, nhưng anh không còn yêu em. Đơn giản thế thôi.”
Anh im lặng. Ngoài kia, tiếng mưa rơi nặng hạt, như gõ vào từng nhịp tim đang đau đớn.
Tô Nghi xoay người, tránh ánh nhìn của anh. “Bảy năm, Trì Dịch. Em đã dùng cả tuổi thanh xuân để chờ anh, để tin vào lời hứa ‘sẽ không bao giờ rời xa em’. Nhưng cuối cùng, chính anh là người buông tay đầu tiên.”
“Anh…” – Anh mở miệng, nhưng tất cả chỉ còn là khoảng trống.
“Anh đừng nói gì cả.” – Cô cắt lời, giọng nhỏ nhưng dứt khoát. – “Bây giờ, em chỉ muốn rời khỏi nơi này. Em mệt rồi, thật sự mệt rồi.”
Anh nhìn cô, mái tóc ướt mưa, đôi mắt không còn ánh sáng. Cô từng là cô gái luôn cười tươi, chỉ cần anh nói một câu là đủ khiến cô vui cả ngày. Nhưng hôm nay, cô chẳng còn cười nữa.
Anh tiến lại gần, đưa tay muốn giữ lấy cánh tay cô. “Tô Nghi, đừng đi. Chúng ta có thể nói chuyện lại—”
Cô né tránh. “Không cần đâu. Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói. Thứ anh muốn là sự yên ổn, còn em, đã đánh mất chính mình vì cố giữ lấy một người không còn yêu mình.”
Anh siết chặt nắm tay. “Anh chưa bao giờ hết yêu em.”
Cô cười, nước mắt hòa cùng mưa. “Nếu đó là yêu, vậy sao anh lại khiến em phải rơi nước mắt nhiều như thế?”
Khoảnh khắc ấy, hai người đều im lặng.
Tô Nghi cúi xuống, đặt chùm chìa khóa lên bàn. “Đây là chìa khóa căn hộ. Còn chiếc nhẫn anh tặng năm xưa, em đã để lại trên bàn làm việc. Anh giữ đi, coi như kỷ niệm.”
“Em đi đâu?” – Giọng anh run nhẹ.
“Xa nơi này.” – Cô đáp khẽ. – “Em cần một nơi không có anh, không có ký ức của chúng ta. Có thể là một thành phố khác, hay một đất nước khác, chỉ cần đủ xa để quên được anh.”
Anh bước lên, nhưng cô đã quay lưng, mở cửa.
“Tô Nghi!” – Anh gọi lớn, như muốn níu kéo chút hơi ấm cuối cùng.
Cô dừng lại, quay đầu, ánh mắt điềm tĩnh đến lạ. “Trì Dịch, bảy năm qua em đã yêu anh đủ rồi. Phần còn lại của đời mình, em muốn yêu chính bản thân.”
Nói rồi, cô bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại, tiếng mưa như vỡ òa. Trì Dịch đứng lặng, bàn tay nắm chặt, ngón tay lạnh buốt. Anh chạy ra ban công, nhìn bóng dáng cô dần khuất trong mưa. Cô không quay lại, không một lần do dự.
Từ ngày đó, Tô Nghi biến mất khỏi thế giới của anh. Không cuộc gọi, không tin nhắn, không địa chỉ. Mọi thứ về cô như bị gió cuốn đi.
Ba năm sau, anh vẫn giữ thói quen pha cà phê cho hai người vào mỗi sáng, dù chỉ có một mình. Căn hộ ấy, anh không cho ai thuê, không thay đổi bất cứ thứ gì. Mỗi góc nhỏ, mỗi đồ vật đều giữ nguyên vị trí, như thể cô chỉ vừa ra ngoài và sẽ quay lại bất cứ lúc nào.
Còn Tô Nghi, lúc ấy đã đứng ở một nơi rất xa, nơi không còn mưa Bắc Thành, không còn anh, không còn những ngày phải chờ đợi. Cô sống một cuộc đời mới, học cách bắt đầu lại, học cách mỉm cười mà không cần lý do.
Nhưng đôi khi, vào những đêm yên tĩnh, cô vẫn nhớ lại ánh mắt anh ngày chia tay. Ánh mắt đầy tiếc nuối, nhưng lại quá muộn màng.
Bảy năm – một câu tạm biệt.
Không kịch tính, không níu kéo.
Chỉ là hai con người, từng yêu nhau đến tận cùng, cuối cùng vẫn phải buông tay.
Bởi có những lời hứa, chỉ tồn tại trong những ngày nắng đẹp, khi chưa biết thế nào là bão giông.