Phòng họp của tập đoàn VinaLuxe Jewelry sáng rực ánh đèn pha lê. Trên bàn, những mẫu thiết kế trang sức mới được bày gọn gàng, tinh xảo và sang trọng. Cuộc họp quan trọng đầu tiên sau khi Tô Nghi trở về Bắc Thành chính thức bắt đầu.
Cô ngồi ở vị trí gần đầu bàn, dáng người thẳng, ánh mắt bình tĩnh và sắc sảo. Ba năm ở nước ngoài đã mài giũa cô trở nên tự tin, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Dự án hôm nay là cơ hội lớn để LUNE – thương hiệu do cô sáng lập – hợp tác với một tập đoàn đầu tư lớn trong nước. Nếu thành công, nó sẽ mở ra con đường mới cho cô và toàn đội.
Giám đốc điều hành của VinaLuxe lên tiếng:
“Đối tác đầu tư của chúng ta lần này là tập đoàn TD Group, họ sẽ phụ trách toàn bộ phần tài chính và quảng bá quốc tế cho dòng sản phẩm mới. Ngài Trì – Tổng giám đốc – sẽ trực tiếp phụ trách ký kết và làm việc cùng đội thiết kế.”
Không khí trong phòng bỗng im lặng một nhịp.
Tô Nghi hơi ngẩng đầu. Ba chữ Trì Dịch vang lên trong đầu cô, rõ ràng và nặng nề đến mức tim cô như ngừng đập trong vài giây.
Cô cố gắng giữ bình thản, nhưng bàn tay dưới gầm bàn siết chặt cây bút. Không thể nào. Sao lại là anh?
Cửa phòng họp mở ra.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, dáng đi trầm ổn, khí thế khiến mọi người trong phòng lập tức đứng dậy. Ánh đèn phản chiếu lên bộ vest xám tinh tế, trên cổ tay anh là chiếc đồng hồ bạc sang trọng. Ánh mắt anh quét qua mọi người, dừng lại ở một điểm duy nhất — Tô Nghi.
Giây phút ấy, không khí như đông cứng.
Tô Nghi ngẩng lên, chạm phải ánh mắt anh.
Ba năm.
Một lần nữa, định mệnh lại sắp xếp cho họ cùng xuất hiện trong cùng một căn phòng.
Trì Dịch mỉm cười nhẹ, cái cười xã giao của doanh nhân, nhưng sâu trong mắt anh là cảm xúc mà chỉ mình cô hiểu.
“Xin chào mọi người. Tôi là Trì Dịch – đại diện TD Group.”
Giọng nói ấy vẫn vậy, trầm thấp, điềm tĩnh nhưng mang theo trọng lượng của quá khứ.
Tô Nghi đứng dậy, khẽ gật đầu. “Tô Nghi – Giám đốc thiết kế LUNE. Rất hân hạnh được hợp tác cùng ngài Trì.”
Câu chào của cô chuẩn mực đến mức không thể tìm ra một kẽ hở cảm xúc nào. Nhưng chính điều đó lại khiến tim anh thắt lại. Cô đã thực sự thay đổi – không còn là cô gái từng ngập ngừng nép sau lưng anh, mà là một người phụ nữ trưởng thành, xa cách đến mức khiến anh không thể chạm tới.
Cuộc họp diễn ra suôn sẻ. Cả hai đều giữ thái độ chuyên nghiệp tuyệt đối, như thể chưa từng quen biết. Tô Nghi trình bày ý tưởng thiết kế, anh lắng nghe, thỉnh thoảng góp ý, giọng điềm đạm.
Nhưng chỉ những ai tinh ý mới nhận ra: mỗi lần cô nói, ánh mắt anh dừng lại hơi lâu hơn bình thường; mỗi khi cô cúi xuống ghi chép, anh lại lặng lẽ mím môi để che đi nụ cười thoáng hiện.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời phòng. Chỉ còn lại hai người.
Tô Nghi sắp xếp lại bản vẽ, định rời đi thì giọng anh vang lên phía sau:
“Ba năm rồi, em vẫn thích dùng bút Pilot đen.”
Cô khựng lại, tim bất giác run lên, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt:
“Thói quen thôi. Dù sao nó cũng tiện.”
Anh mỉm cười. “Anh còn giữ cây bút em tặng. Vẫn dùng mỗi ngày.”
Cô quay lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự đề phòng. “Chuyện đó đã qua rồi, Trì tổng. Chúng ta nên tập trung vào công việc.”
“Trì tổng?” – Anh khẽ nhíu mày, như không quen với cách cô gọi. – “Xa lạ quá.”
Cô đặt tập hồ sơ xuống, giọng lạnh hơn: “Tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách. Hợp tác là chuyện công việc, không cần lẫn cảm xúc cá nhân.”
“Cảm xúc cá nhân?” – Anh cười nhẹ, nhưng trong giọng nói có chút cay đắng. – “Với em, anh thật sự chỉ là ‘đối tác công việc’ thôi sao?”
Cô im lặng vài giây, rồi đáp chậm rãi:
“Ba năm trước, em đã học cách sống mà không có anh. Bây giờ, em cũng có thể làm việc mà không cần phải nhớ anh là ai.”
Câu nói ấy, như một nhát dao lạnh xuyên thẳng vào tim anh.
Trì Dịch lặng người, ánh mắt khẽ tối lại. Anh bước đến gần hơn, dừng cách cô chỉ vài bước.
“Anh không trách em vì đã đi, nhưng em có từng nghĩ… rời đi mà không nói một lời, với anh, nó tàn nhẫn thế nào không?”
Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh. “Tàn nhẫn à? Khi anh im lặng nhìn em rời đi, anh có nghĩ đến điều đó không?”
Không khí trong phòng đặc quánh. Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, y hệt ngày họ chia tay năm xưa.
Một lúc sau, cô khẽ nói:
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải hoàn thành dự án này. Hy vọng anh có thể giữ chuyên nghiệp.”
Nói rồi, cô cầm tài liệu bước ra ngoài.
Trì Dịch nhìn theo bóng lưng cô, khẽ siết chặt tay.
Ba năm qua anh đã chờ đợi ngày được gặp lại cô, nhưng khi thật sự đối diện, mọi lời giải thích, mọi nỗi nhớ, lại hóa thành khoảng cách không thể vượt qua.
Buổi tối hôm đó, Bắc Thành đổ mưa.
Tô Nghi trở về căn hộ mới thuê. Căn phòng nhỏ nhưng ấm áp, ánh đèn vàng phản chiếu lên ly rượu vang cô đang cầm. Cô mở laptop, nhìn lại bản hợp đồng hợp tác. Ở cuối trang là chữ ký của anh – vẫn là nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát mà cô từng thuộc nằm lòng.
Cô khẽ cười nhạt, tự hỏi mình: Nếu không phải định mệnh, liệu cô và anh còn có thể gặp lại?
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Là email từ TD Group. Người gửi: Trì Dịch.
“Ngày mai 10 giờ, chúng ta cần trao đổi thêm về bộ sưu tập ‘Moonlight’. Nếu em rảnh, gặp riêng anh ở quán cà phê tầng 18 khách sạn Skyline. – T.D.”
Tô Nghi nhìn dòng chữ, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cô chỉ trả lời ngắn gọn:
“Được.”
Sáng hôm sau, trời Bắc Thành nắng nhẹ. Quán cà phê tầng 18 có tầm nhìn toàn cảnh thành phố, yên tĩnh và sang trọng. Cô đến đúng giờ, anh đã ngồi đó từ trước, áo sơ mi trắng, tay cầm tách espresso.
Anh ngẩng lên, ánh mắt dịu đi một chút khi nhìn thấy cô. “Em vẫn thích cappuccino chứ?”
Cô không trả lời, chỉ gọi nước rồi mở laptop. “Anh nói cần bàn về bộ sưu tập?”
Anh mỉm cười. “Anh chỉ muốn nói chuyện.”
“Về công việc?”
“Không. Về em.”
Cô ngẩng lên, hơi nhíu mày. “Trì tổng, tôi nghĩ không có gì để nói.”
Anh dựa người ra sau, giọng trầm xuống. “Ba năm qua, anh không ngày nào không nghĩ đến em. Anh đã tìm em, thật đấy. Nhưng em biến mất, không để lại dấu vết nào.”
Cô cười nhạt. “Bởi vì lúc đó em cần biến mất. Cần quên anh.”
“Còn bây giờ?”
“Bây giờ thì khác.” – Cô đặt ly cà phê xuống, giọng điềm tĩnh. – “Em đã quên thật rồi.”
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt phức tạp, như muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bình thản ấy. Nhưng cô không né tránh. Ba năm trước, cô từng vì anh mà khóc đến cạn nước mắt. Bây giờ, dù tim vẫn còn run rẩy, cô cũng sẽ không để anh nhìn thấy.
Một lúc sau, cô đứng dậy: “Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép đi trước.”
Trì Dịch không giữ lại, chỉ khẽ nói:
“Dự án này, anh sẽ không để ai khác phụ trách. Anh muốn làm việc trực tiếp với em.”
Cô dừng lại, quay đầu. “Tùy anh. Nhưng đừng để cảm xúc ảnh hưởng công việc.”
Cánh cửa khép lại sau lưng cô. Anh ngồi yên, tay siết chặt tách cà phê đến mức nước nóng tràn ra. Trên bàn, tờ hợp đồng hợp tác vẫn mở – nơi có hai chữ ký song song, như một trò đùa cay đắng của số phận.
Tô Nghi bước ra khỏi khách sạn, ngẩng nhìn bầu trời trong xanh. Cô tự nhủ, dù số phận có sắp đặt thế nào, lần này, cô sẽ không để mình rơi vào vết thương cũ nữa.
Nhưng cô không biết rằng, chính dự án này sẽ khiến hai người lần nữa cuốn vào nhau – không chỉ bởi công việc, mà bởi những điều chưa bao giờ được nói thành lời.