Ba năm sau.
Thành phố Nam Thịnh đầu mùa xuân, mưa bụi phảng phất trên ô cửa kính sân bay. Những chuyến bay nối tiếp nhau, người đến kẻ đi vội vã, tiếng loa phát thanh vang lên nhịp nhàng như một bản nhạc không lời lặp đi lặp lại.
Tô Nghi đứng trong hàng chờ xuất nhập cảnh, tay kéo vali màu trắng, dáng người thanh mảnh trong chiếc trench coat be. Ba năm trôi qua, cô thay đổi rất nhiều — không còn cô gái yếu mềm, nhút nhát năm xưa, mà là một người phụ nữ trưởng thành, trầm tĩnh và tự tin.
Trên cổ tay cô, chiếc vòng bạc mảnh phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Đó là sản phẩm đầu tiên cô tự thiết kế dưới thương hiệu của mình – “LUNE”. Sau khi rời Bắc Thành, cô sang Ý học thiết kế trang sức, rồi ở lại làm việc cho một công ty quốc tế. Ba năm, cô vươn lên bằng chính năng lực của mình, từ một nhà thiết kế vô danh thành người được tạp chí thời trang mời phỏng vấn.
Chuyến bay này đưa cô trở lại Trung Quốc, tham dự Tuần lễ thời trang Bắc Thành – nơi mà cô từng thề sẽ không bao giờ quay lại.
Cô khẽ cười nhạt khi nghĩ đến điều đó. Thật buồn cười, cuộc đời vẫn luôn biết cách trêu ngươi con người ta — càng muốn tránh xa, định mệnh lại càng sắp đặt để gặp lại.
“Chuyến bay số MU478 từ Milan đến Bắc Thành chuẩn bị cất cánh, hành khách vui lòng kiểm tra lại hành lý và hộ chiếu.”
Tô Nghi kéo vali tiến về cổng kiểm tra. Cô không để ý phía bên kia dãy ghế chờ, một người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen đang bước nhanh về phía quầy dịch vụ, điện thoại áp bên tai.
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo nhưng dứt khoát vang lên:
“Lịch trình họp bị hoãn, tôi sẽ về Bắc Thành sớm hơn dự kiến. Chuẩn bị xe đón ở sân bay, không cần báo cho ai khác.”
Người đàn ông ấy — Trì Dịch.
Ba năm trôi qua, anh vẫn là người khiến người khác phải ngoái nhìn. Dáng người cao, khí chất trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén của người từng trải. Nhưng ẩn sau vẻ lạnh lùng đó là sự mệt mỏi không ai thấy được.
Công ty anh đã mở rộng ra quốc tế, sự nghiệp thành công rực rỡ, nhưng trái tim anh thì vẫn bỏ trống. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh vẫn vô thức pha hai tách cà phê. Một tách đen cho anh, một tách cappuccino ít đường — dành cho người đã rời đi.
Anh từng tìm cô. Gửi thư, nhờ bạn bè, liên hệ với trường học, nhưng không ai biết Tô Nghi ở đâu. Dần dần, anh không còn tìm nữa. Anh chỉ giữ một thói quen – mỗi năm, vào ngày cô rời đi, anh đến sân bay Bắc Thành, ngồi nhìn dòng người qua lại, như thể cô có thể bất ngờ xuất hiện ở đâu đó giữa biển người.
Và hôm nay, định mệnh thật sự cho anh cơ hội đó.
Khi anh rảo bước về phía cửa an ninh, ánh mắt vô tình lướt qua đám đông. Giữa biển người hối hả, anh thấy một dáng người quen thuộc — chiếc áo khoác be, mái tóc buộc thấp, bàn tay đang cầm hộ chiếu.
Thế giới như khựng lại.
Anh dừng bước, tim đập loạn một nhịp. Không thể nào nhầm được. Dù chỉ nhìn sau lưng, anh vẫn nhận ra cô.
Tô Nghi.
Người phụ nữ anh từng đánh mất, người anh nhớ trong từng giấc mơ.
Bàn tay anh siết chặt điện thoại. Giây phút ấy, mọi lời anh từng muốn nói đều dồn lên cổ họng, nghẹn lại. Anh không biết nên gọi tên cô hay chỉ lặng lẽ nhìn.
Còn Tô Nghi, cô cảm nhận được một ánh nhìn như đốt cháy sau lưng mình. Cô hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn quanh. Và khi ánh mắt hai người giao nhau giữa dòng người tấp nập — thời gian như ngừng trôi.
Ba năm.
Một ánh nhìn.
Trái tim cô run lên không kiểm soát được.
Trì Dịch vẫn đứng yên đó, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả ngàn lời xin lỗi chưa từng nói. Còn cô, sau vài giây bối rối, khẽ quay đi.
Không phải vì cô không còn cảm xúc. Mà vì cô biết, nếu dừng lại, cô sẽ lại yếu lòng.
Tiếng loa vang lên lần nữa:
“Xin quý hành khách trên chuyến bay MU478 chuẩn bị lên máy bay.”
Tô Nghi bước nhanh hơn. Nhưng phía sau, tiếng bước chân của anh vang lên, từng nhịp mạnh mẽ, rút ngắn khoảng cách.
“...Tô Nghi!”
Giọng anh vang lên, giữa không gian ồn ào của sân bay, vẫn rõ ràng đến lạ.
Cô khựng lại. Ba năm rồi, đây là lần đầu cô nghe lại giọng nói ấy.
Từng âm tiết, từng hơi thở, đều khiến cô đau như lần đầu chia tay.
Cô quay lại. Ánh mắt họ lại chạm nhau lần nữa. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong đôi mắt là niềm xúc động không thể giấu.
“Lâu rồi không gặp.” – Anh cất giọng trầm, khàn khàn như bị gió mưa năm tháng mài mòn.
Tô Nghi gật đầu khẽ. “Ừ, lâu rồi thật.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước, nhưng lại xa như ba năm trời cô bỏ đi.
Anh nhìn vali trong tay cô, giọng trầm hơn. “Em định đi đâu?”
“Bắc Thành.” – Cô đáp ngắn.
“Trùng hợp.” – Anh cười nhạt. – “Anh cũng về Bắc Thành.”
Tô Nghi mím môi, cố giữ bình thản. “Thế à.”
Không còn những câu hỏi thân thuộc, không còn ánh mắt dịu dàng. Giữa họ chỉ còn lại những lời xã giao khô cứng.
Nhân viên kiểm tra vé đi qua, cô cúi chào rồi bước nhanh vào hàng. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo đến tận khi cô khuất hẳn.
Khi máy bay cất cánh, Tô Nghi ngồi bên cửa sổ, nhìn mây trắng ngoài trời. Trong khoảnh khắc, ký ức tràn về – những buổi chiều mưa Bắc Thành, tách cà phê còn khói, và giọng anh nói khẽ bên tai: “Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
Cô khẽ cười. Thật mỉa mai, bây giờ chính cô là người rời xa anh.
Phía đầu khoang hạng thương gia, Trì Dịch ngồi lặng, mắt nhìn vào màn hình nhưng không tập trung. Mỗi âm thanh, mỗi chuyển động của máy bay đều khiến anh nhớ đến cô. Anh không ngờ, lần gặp lại đầu tiên sau ngần ấy năm, lại ở giữa sân bay, giữa một đám đông xa lạ, và họ vẫn chẳng thể nói được gì với nhau ngoài một câu “lâu rồi không gặp”.
Đến khi máy bay hạ cánh, trời Bắc Thành phủ đầy sương mờ. Họ lại gặp nhau lần nữa ở băng chuyền hành lý.
Tô Nghi kéo vali đi trước, không quay đầu. Anh lặng lẽ đi sau, giữ khoảng cách, như sợ nếu tiến thêm một bước, tất cả sẽ tan biến.
Cửa sân bay mở ra, gió lạnh thổi vào. Cô bước ra, hòa vào dòng người. Một chiếc xe màu bạc dừng lại, tài xế bước xuống cúi đầu chào: “Cô Tô, xe đã chuẩn bị xong.”
Cô gật đầu, mở cửa xe.
Phía sau, anh khựng lại. Anh biết cô đã đổi cách gọi — không còn là “Tô Nghi của anh”, mà là “Cô Tô” – một người phụ nữ xa lạ, thành công, tự tin.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe từ từ rời đi.
Trì Dịch đứng yên dưới mái hiên sân bay, nhìn theo bóng xe khuất dần trong màn mưa lất phất. Gió thổi tạt vào mặt anh, lạnh đến tận tim.
Anh lẩm bẩm, như nói với chính mình:
“Ba năm rồi... cuối cùng anh cũng lại được nhìn thấy em.”
Nhưng anh biết rõ — nhìn thấy không có nghĩa là có thể chạm tới.