sau khi phụ bạc bạo quân, tôi giả chết bỏ trốn

Chương 219:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọn nến khô bị gió đêm thổi đến phần phật rung động, lửa chập chờn như sắp tắt, ánh sáng hắt thẳng lên mặt người.

Vài tên tâm phúc tướng lĩnh toàn thân vương mùi máu tanh, sải bước lớn tiến vào đại trướng nghị sự ban đêm.

Thạch Hắc nhịn không được phì một ngụm nước bọt, cười lạnh: “Diêu Phương lão tặc kia! Lại dám đun sôi phân thối thành nước nóng, hắt cả lên đầu binh sĩ ta, phỏng chết phỏng thương không ít người!”

Diêu Mậu cũng nhíu chặt chân mày: “Quận thủ Tế Nam Diêu Phương quyết thủ không ra, lấy nhàn đợi mệt, xem ra là muốn đợi quân ta mệt mỏi, lương cạn sức kiệt, tự lui vòng vây.”

Từ khi công thành đến giờ, nhiều ngày như vậy, Mục Lâm Xuyên chưa từng chợp mắt được một giấc trọn vẹn.

Thanh niên sắc mặt mỏi mệt, ánh mắt lướt qua một vòng các tướng, thần sắc u ám lạnh lẽo, lạnh giọng quát: “Tiếp tục.”

“Trẫm muốn đầu của Diêu Phương lão tặc kia.”

Thế là, lại mấy ngày mấy đêm ác chiến.

Hôm sau, phế đế nước Ung Mục Lâm Xuyên thân chinh ra chiến trường, sắc mặt tái xanh, thần sắc âm trầm, bình tĩnh chỉ huy chư tướng tấn công thành.

Chỉ thấy quân Ung cuối cùng cũng lấp xong hào sâu, phá hủy tường rào, bắt đầu công phá lớp thành ngoài.

Không ngờ Diêu Phương không biết từ đâu kiếm ra nỏ máy, dù Mục Lâm Xuyên ở rìa chiến trường vẫn bị một mũi loạn tiễn bắn trúng cánh tay trái.

Mũi tên kia bắn từ xa, lực đạo cực mạnh.

Cho dù là Mục Lâm Xuyên cũng không nhịn được hét lên một tiếng tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, người co rút lại trên xe lăn.

Quần thần hoảng loạn, vội vã đưa Mục Lâm Xuyên rời khỏi chiến trường. Trận ấy đành bất đắc dĩ lui binh, gióng trống thu quân, tạm thời kết thúc.

Cởi mũ giáp xuống, mặt Thạch Hắc đen sì cũng đỏ bừng, cùng Diêu Mậu và các tâm phúc tướng quân vội vã tiến vào đại trướng, sốt ruột hỏi: “Bệ hạ thế nào rồi?!”

Vài quân y theo hầu đang vội đến bận rộn, cắt áo, sát rượu mạnh.

Mà Mục Lâm Xuyên đã vượt qua cơn đau kịch liệt lúc mới trúng tên, ánh mắt dửng dưng nhìn mọi việc trước mắt như kẻ ngoài cuộc.

Một quân y chau mày nói: “Đầu tên có tẩm độc, không rõ là thứ gì.”

“Giờ chỉ có thể cắt thịt mang cả đầu tên ra ngoài thôi!”

Diêu Mậu gật đầu, ôm mũ giáp ngồi phịch xuống cạnh quân y.

“Bệ hạ xin nhẫn nại!”

Ánh mắt Mục Lâm Xuyên rơi lên mặt hắn ta, hơi gật đầu, rồi quay sang quân y bên cạnh:

“Lấy cho trẫm một mảnh vải sạch.”

Chờ quân y đưa tới, hắn liền ung dung nói: “Bắt đầu đi.”

Dứt lời, há miệng ngậm chặt miếng vải vào miệng.

Chư tướng nhìn thấy, nhất thời không ai lên tiếng.

Hai quân giao chiến, chủ soái bị thương, để ổn định quân tâm, hành động của Mục Lâm Xuyên lúc này chẳng nghi ngờ gì là lựa chọn đúng đắn nhất.

Kỳ thực, đây cũng chẳng phải lần đầu.

Suốt năm năm qua, vị phế đế nước Ung này trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, từng chịu thương nặng hơn thế này, cũng cắn răng chịu đựng, gân xanh nổi cuồn cuộn mà không rên nửa tiếng.

Những người tâm phúc này, trước khi trung thành tuyệt đối, ai nấy đều từng hoài nghi: vị hôn quân xưa kia nổi danh thiên hạ, liệu có thật sự có năng lực ấy?

Song năm năm theo hắn, chứng kiến tận mắt sự tàn khốc tuyệt tình, hung hiểm với địch nhân mà càng tàn nhẫn với chính mình, tính cách điên cuồng gần như bệnh hoạn, mọi nghi ngờ đều tiêu tan.

Lưỡi dao lách vào thịt, Mục Lâm Xuyên cắn chặt môi.

Mồ hôi lạnh tức khắc chảy ròng theo mái tóc bạc dài xõa sau lưng.

Ánh mắt hắn sáng lên, sắc bén lạnh lẽo như mắt dã thú trong đêm tối.

Sáng hôm sau, chưa nghỉ ngơi bao nhiêu, Mục Lâm Xuyên đã lại ra trận, ngồi vững nơi tiền tuyến chỉ huy.

Quân sĩ lòng tin tăng vọt, sĩ khí như rồng, đẩy xe móc đâm mạnh tiến đến sát tường thành.

Mục Lâm Xuyên tuy tàn phế hai chân, di chuyển chủ yếu bằng xe gỗ, nhưng kỵ binh dưới trướng hắn năm năm rèn giũa, đội ngũ ngày càng lớn mạnh, chiến lực ngày càng mạnh mẽ, gần như vô địch nơi chiến địa.

Vì vậy, Diêu Phương càng cố thủ không xuất, nhất quyết không chịu ra khỏi thành nghênh chiến.

Cùng với chiến sự ngày càng khốc liệt, vật tư trong thành dần khan hiếm, lòng dân dao động không yên.

Dân chúng chẳng bận tâm thành này thuộc về ai, chỉ mong mau kết thúc chiến tranh, trở về những ngày bình yên trước kia.

Mười mấy ngày qua, chỉ giặt quần áo thôi mà Lục Phất Phất với Vương Nữ Nữ đã muốn giặt đến mức nôn ra.

Vương Nữ Nữ xoa thắt lưng mỏi rã rời, vừa than vừa mắng: “Ôi chao cái lưng ta, trận này sao đánh mãi không xong thế!”

Rõ ràng đang là tiết tháng Năm, vậy mà từ sáng tới giờ bận rộn, Phất Phất mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ hồng, nghe vậy chỉ thở dài: “Ít nhất cũng phải đánh dăm bảy ngày nữa, thậm chí cả tháng ấy chứ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×