Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe rèm, hắt lên bàn làm việc của Linh Chi. Cô mở email công ty, thấy hàng loạt ghi chú chỉnh sửa từ Minh Huy. Mỗi dòng đều được đánh dấu chi tiết, khiến cô vừa căng thẳng, vừa tò mò về tiêu chuẩn của anh. Cô nhẩm tính: nếu làm theo từng lời anh ghi chú, bài viết sẽ hoàn hảo; nhưng nếu sai một chi tiết, sẽ lại nhận ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cô thở dài, nhấc bút, bắt đầu sửa từng lỗi nhỏ, từ cách sắp xếp câu chữ đến hình ảnh minh họa. Từng bước một, Linh Chi cảm nhận áp lực trỗi dậy nhưng đồng thời là thử thách để bản thân trưởng thành.
Khi Linh Chi đang dồn tâm trí vào công việc, Minh Huy bước vào phòng, nhìn cô chăm chú. Anh không nói gì, chỉ đứng lặng một lúc, ánh mắt sắc bén nhưng sâu thẳm, như muốn đọc mọi suy nghĩ trong đầu cô. Linh Chi cảm thấy lạ lùng, vừa ngại ngùng, vừa một phần cảm thấy yên tâm.
“Cô có muốn tôi xem qua trước khi gửi không?” – Anh hỏi, giọng đều nhưng hơi trầm.
Linh Chi hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng gật đầu. Cô đưa bản thảo cho anh, tim đập nhanh. Minh Huy cầm tệp, đọc lướt qua từng trang. Im lặng.
“Một số chỗ diễn đạt chưa mượt. Đây là phần dữ liệu, cô cần giải thích rõ ràng hơn để người đọc hiểu chính xác.” – Anh nhấn mạnh, tay chỉ vào các đoạn văn.
Cô hít một hơi, gật đầu:
“Vâng… em sẽ chỉnh sửa ngay.”
Khoảnh khắc này, Linh Chi nhận ra Minh Huy không chỉ khắt khe, mà còn quan tâm đến kết quả của cô. Cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trộn lẫn trong lòng, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Buổi trưa, công ty nhộn nhịp hơn thường lệ. Linh Chi đi ra ngoài để hít thở không khí, thì vô tình thấy Minh Huy đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra thành phố. Ánh mắt anh xa xăm, trầm mặc. Cô chợt cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ, như thể cả hai đều mang trong mình nỗi cô đơn sâu thẳm.
“Anh… à, em không làm phiền chứ?” – Linh Chi hỏi, giọng nhỏ nhẹ.
Minh Huy quay lại, ánh mắt sắc lạnh thoáng một nụ cười rất nhẹ:
“Không.” – Anh đáp, nhưng trong giọng nói thoáng chút ấm áp.
Linh Chi hít một hơi dài, tự nhủ: Có lẽ, bên trong con người này không hẳn lạnh lùng như vẻ ngoài.
Chiều đến, Linh Chi cùng Minh Huy phải hoàn thiện dự án để trình bày cho ban giám đốc. Cả hai ngồi cạnh nhau, bàn tay Linh Chi hơi run khi gõ bàn phím, Minh Huy nhíu mày khi phát hiện lỗi nhỏ. Ánh mắt anh đôi khi chạm vào cô, khiến tim cô lỡ một nhịp.
Trong quá trình làm việc, Linh Chi vô tình để tệp dữ liệu bị lỗi. Minh Huy nhìn thấy, ánh mắt thoáng nghiêm trọng. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng không tránh né:
“Em xin lỗi… em sẽ sửa ngay.”
“Được. Nhưng lần sau, hãy cẩn thận hơn.” – Anh nhấn mạnh, giọng trầm.
Dù lời nói nghiêm khắc, Linh Chi nhận ra Minh Huy không hằn học, chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo. Cô cảm giác, có một sợi dây vô hình đang kết nối hai người – từ sự căng thẳng, nhưng dần dần trở thành đồng cảm.
Sau khi hoàn thành dự án, họ bước ra hành lang, thở nhẹ. Ánh sáng hoàng hôn hắt qua cửa kính, nhuộm vàng sàn nhà. Linh Chi đứng lặng, nhìn ra xa, tâm trạng lẫn lộn. Minh Huy đứng bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng vẫn dõi mắt theo từng cử chỉ của cô.
“Cô ổn chứ?” – Anh hỏi, giọng trầm nhưng ẩn chút lo lắng.
“Vâng… em ổn. Cảm ơn anh đã chỉ dẫn.” – Linh Chi đáp, lòng ấm áp một cách khó giải thích.
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng im lặng. Không lời nói, chỉ có ánh mắt và cảm giác nặng nề nhưng dịu dàng, một sự kết nối tinh tế mà chỉ những tâm hồn từng trải qua tổn thương mới cảm nhận được.
Buổi tối, Linh Chi trở về căn hộ. Cô mở cửa, đặt cặp xuống, ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp cốc trà nóng. Ánh đèn vàng từ thành phố hắt vào phòng, tạo ra một không gian vừa ấm áp, vừa cô đơn.
Cô nghĩ về Minh Huy – người đàn ông vừa nghiêm khắc, vừa thấu hiểu, vừa xa cách nhưng lại khiến cô tò mò. Linh Chi nhận ra, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mong muốn được chia sẻ nỗi lòng với một người khác, nhưng vẫn sợ bị tổn thương.
Trong khi đó, Minh Huy ngồi trong văn phòng trống, ánh mắt nhìn ra thành phố xa xăm. Anh nghĩ về Linh Chi, về vẻ ngượng ngùng, sự chăm chỉ, và những khoảnh khắc cô vô tình để lộ nỗi cô đơn. Một cảm giác lạ xâm chiếm anh – vừa muốn bảo vệ, vừa sợ mở lòng.
Anh nhắm mắt lại, thầm tự nhủ:
“Cô gái này… sẽ khiến trái tim tôi rung động. Nhưng liệu tôi có đủ can đảm để mở lòng và tin tưởng một lần nữa?”
Ngày thứ ba, Linh Chi bắt đầu quen dần nhịp công việc, nhưng Minh Huy vẫn giữ khoảng cách. Một sự căng thẳng âm thầm tồn tại giữa họ – không phải thù ghét, mà là rào cản mà cả hai chưa dám vượt qua.
Trong một cuộc họp quan trọng, Linh Chi trình bày một ý tưởng mới. Minh Huy ngồi đối diện, lắng nghe, đôi tay đặt chặt trên bàn. Khi cô kết thúc, anh nhìn cô một lúc, rồi gật đầu:
“Ý tưởng tốt, nhưng cần chi tiết hơn ở phần phân tích dữ liệu. Cô sẽ chỉnh sửa và gửi lại cho tôi trước 8 giờ tối.”
“Vâng… em hiểu rồi.” – Linh Chi đáp, cảm giác vừa căng thẳng, vừa hứng khởi.
Sau cuộc họp, Minh Huy nhìn Linh Chi bước ra, trong lòng thoáng chút bối rối. Anh chưa từng cảm thấy rung động vì một người vừa nghiêm khắc vừa tinh tế như vậy. Và Linh Chi, bước ra khỏi phòng họp, cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn hiểu và gần gũi với Minh Huy hơn.
Đêm khuya, thành phố chìm trong ánh sáng mờ ảo. Linh Chi ngồi bên bàn làm việc, suy nghĩ về ngày hôm nay. Cô nhận ra Minh Huy là người khiến cô vừa căng thẳng, vừa an toàn – một cảm giác mâu thuẫn nhưng kỳ diệu.
Còn Minh Huy, đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn ra đường phố xa xăm, lòng dấy lên một suy nghĩ hiếm gặp: Có lẽ, cô gái này sẽ thay đổi mọi thứ trong cuộc sống tẻ nhạt của anh. Nhưng liệu anh có đủ can đảm để mở lòng và đón nhận tình cảm chưa từng có?
Và thế, hai tâm hồn từng tổn thương, đang dần chạm vào nhau qua những khoảnh khắc đồng hành, căng thẳng và thấu hiểu, bắt đầu một hành trình tinh tế, nơi tình cảm âm thầm nảy sinh từ sự đồng cảm và hiểu biết.
Ngày thứ ba khép lại, nhưng những rung động đầu tiên, những khoảng cách vô hình, và cảm giác vừa sợ vừa tò mò về nhau đã đặt nền móng cho những cao trào tâm lý và tình cảm trong các chương tiếp theo.
Hết chương 3.