sau mỗi vết thương

Chương 4: Lời nói chưa kịp thốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Linh Chi đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Cô mở máy tính, bắt đầu kiểm tra lại bản thảo mà Minh Huy yêu cầu chỉnh sửa hôm qua. Cảm giác căng thẳng vẫn còn vương vấn, nhưng lần này cô tự nhủ phải tự tin hơn, phải thể hiện năng lực của mình.

Khi cô đang tập trung, Minh Huy xuất hiện ở cửa phòng. Anh nhìn Linh Chi với ánh mắt nghiêm nghị, nhưng trong giọng nói thoáng chút quan tâm:

“Cô đã sửa bản thảo chưa?”

“Vâng… em đã chỉnh xong, và gửi cho anh xem qua trước khi trình bày.” – Linh Chi đáp, giọng hơi run, cố giữ bình tĩnh.

Minh Huy tiến đến, nhìn qua tệp tài liệu, thỉnh thoảng nhíu mày. Linh Chi đứng cạnh, tim đập nhanh. Mỗi cử chỉ của anh khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô nhận ra một điều: sự nghiêm khắc của Minh Huy không hẳn là áp lực, mà là cách anh quan tâm đến chất lượng công việc và con người cô.

Cuộc họp buổi sáng diễn ra trong phòng hội đồng, không khí căng thẳng. Các trưởng phòng đều tập trung vào dự án, nhưng Linh Chi cảm nhận ánh mắt Minh Huy luôn dõi theo từng chi tiết cô trình bày. Khi cô đưa ra những số liệu mới, Minh Huy nghiêng người, ánh mắt sắc bén như muốn soi rõ từng con số.

“Phần này chưa đủ chi tiết. Cô cần giải thích rõ hơn về phương pháp thu thập dữ liệu.” – Anh nói, giọng đều nhưng đầy sức nặng.

Linh Chi hơi sững, nhưng nhanh chóng đáp:

“Dạ… em sẽ bổ sung thêm phần phân tích.”

Trong khoảnh khắc này, cô nhận ra Minh Huy không muốn chỉ trích cô, mà muốn cô tiến bộ hơn, và cũng chính điều đó khiến trái tim cô run lên lạ thường.

Sau cuộc họp, Linh Chi cùng Minh Huy ở lại để hoàn thiện dự án. Không khí văn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím và thỉnh thoảng tiếng thở dài. Linh Chi cố gắng tập trung, nhưng mỗi khi Minh Huy ngồi gần, tim cô lại đập nhanh.

“Cô cần giúp gì không?” – Anh hỏi, giọng trầm nhưng ẩn ý quan tâm.

“Không… em ổn, cảm ơn anh.” – Linh Chi đáp, nhưng ánh mắt cô vô tình lướt qua anh, và cô nhận ra Minh Huy cũng đang quan sát mình.

Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng im lặng, nhưng trong lòng mỗi người đều dấy lên một cảm giác vừa gần gũi, vừa dè dặt.

Chiều hôm đó, Linh Chi phát hiện một lỗi lớn trong bản dữ liệu. Cô hoảng hốt, tay run run, không biết phải sửa thế nào. Minh Huy bước đến, nhìn cô nghiêm nghị:

“Cô có vấn đề gì à?”

“Dạ… em không để ý tới chi tiết này…” – Linh Chi thừa nhận, giọng hơi yếu ớt.

Minh Huy thở dài, cúi xuống xem dữ liệu cùng cô. Anh chỉ ra cách chỉnh sửa, giải thích từng bước cẩn thận. Linh Chi vừa lắng nghe, vừa ngạc nhiên: dưới lớp vỏ lạnh lùng, Minh Huy thực sự kiên nhẫn và quan tâm.

“Cảm ơn anh…” – Linh Chi thì thầm, không biết vì sao giọng mình lại run lên.

“Không sao. Lỗi nhỏ thôi, quan trọng là cô học được cách khắc phục.” – Anh đáp, ánh mắt nhìn cô một cách khó tả.

Khoảnh khắc ấy, Linh Chi nhận ra một điều: sự nghiêm khắc của Minh Huy không khiến cô sợ hãi, mà khiến cô muốn nỗ lực hơn, muốn tiến gần anh hơn.

Buổi tối, khi Linh Chi rời công ty, trời bắt đầu mưa. Cô vội vã lấy ô, nhưng vẫn bị ướt một chút. Minh Huy tình cờ đi ngang, nhìn thấy cô, và không nói gì, chỉ đưa ô cho cô:

“Cầm đi, đừng ướt thêm.”

Linh Chi ngạc nhiên, nhưng cũng cầm ô, ánh mắt chạm vào anh:

“Cảm ơn anh… nhưng sao anh lại ở đây?”

“Đi kiểm tra văn phòng… và nhìn thấy cô ướt, không tiện bỏ mặc.” – Anh đáp, giọng bình thản nhưng ánh mắt thoáng chút ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, Linh Chi cảm nhận một sự gần gũi bất ngờ, trái tim cô rung lên một nhịp lạ. Và Minh Huy, trong sâu thẳm, cũng nhận ra rằng cô gái này đã khiến anh để tâm nhiều hơn bất cứ ai khác.

Về nhà, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi trên phố. Cô suy nghĩ về Minh Huy – người đàn ông nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm âm thầm. Cô tự nhủ:

“Có lẽ… anh không hoàn hảo, nhưng cách anh quan tâm khiến em cảm thấy ấm áp.”

Còn Minh Huy, đứng bên cửa sổ văn phòng trống, ánh mắt nhìn ra mưa ngoài trời, lòng dấy lên một suy nghĩ hiếm gặp: Có lẽ, cô gái này sẽ thay đổi mọi thứ trong trái tim anh. Nhưng liệu anh có đủ dũng cảm để mở lòng?

Ngày thứ tư, Linh Chi và Minh Huy cùng nhau đi khảo sát thực địa cho dự án. Cả hai phải di chuyển qua nhiều khu vực, gặp gỡ nhiều người, và xử lý các tình huống phát sinh. Trong lúc hỗ trợ một trẻ nhỏ vấp ngã, Minh Huy nhanh chóng đưa tay đỡ em, và Linh Chi vô tình nhìn thấy ánh mắt anh – dịu dàng, quan tâm, khác hẳn với vẻ nghiêm nghị trong văn phòng.

“Anh… không giống lúc ở công ty.” – Linh Chi thầm nghĩ.

“Và cô cũng không giống trong phòng họp.” – Minh Huy thầm nghĩ ngược lại.

Hai người cười nhẹ, nhưng không ai nói ra. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một sự thấu hiểu âm thầm nảy sinh, khiến cả hai nhận ra rằng khoảng cách vô hình đang dần được xóa mờ.

Chiều muộn, khi trở về văn phòng, Linh Chi phát hiện một bức thư trên bàn:

“Cô làm tốt hôm nay. Hãy tiếp tục giữ tinh thần này. – M.H.”

Cô nhìn bức thư, tim đập nhanh. Một lời khen đơn giản, nhưng chứa đựng sự quan tâm, thấu hiểu và khích lệ. Linh Chi cảm nhận một niềm ấm áp lạ thường – và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra tình cảm với Minh Huy đã âm thầm bắt đầu nảy sinh.

Đêm khuya, Linh Chi ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn vàng hắt vào căn phòng, nhìn ra thành phố tĩnh lặng. Cô tự hỏi: liệu mình có dám mở lòng để chia sẻ với Minh Huy, hay vẫn giữ khoảng cách như trước?

Trong khi đó, Minh Huy, đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn xuống đường phố mưa lất phất, lòng nhớ về Linh Chi – nụ cười, ánh mắt, và sự chân thành khiến trái tim anh rung động. Anh biết, cô gái này đã chạm vào nỗi cô đơn sâu nhất của anh, nhưng mở lòng để đón nhận tình cảm, chưa bao giờ là dễ dàng.

Ngày hôm đó khép lại với nhiều rung động âm thầm, khoảng cách dần thu hẹp và những cảm xúc mới bắt đầu nảy sinh. Linh Chi và Minh Huy – hai tâm hồn từng tổn thương – đang bước vào một hành trình tình cảm tinh tế, nơi tình yêu bắt đầu từ sự thấu hiểu và đồng cảm, nhưng cũng đầy thử thách và những nỗi sợ hãi chưa được bộc lộ.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×