sau mỗi vết thương

Chương 5: Khi im lặng nói lên tất cả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, văn phòng tĩnh lặng hơn thường lệ. Linh Chi đến sớm, cầm theo cốc cà phê nóng, đặt lên bàn làm việc, mở máy tính và kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu dự án. Áp lực vẫn đè nặng lên vai cô, nhưng lần này khác với những ngày trước: cô cảm thấy một phần trách nhiệm nặng nề hơn, vì biết Minh Huy đang quan sát và kỳ vọng vào mình.

Cô ngồi cúi người, lướt qua các biểu đồ, kiểm tra từng chi tiết. Từng số liệu, từng câu chữ đều phải chính xác tuyệt đối. Trong lúc đó, Minh Huy bước vào phòng, giọng đều đều nhưng dứt khoát:

“Hôm nay chúng ta có cuộc họp với khách hàng sớm. Cô đã chuẩn bị hết chưa?”

“Dạ… em đã chuẩn bị xong, nhưng muốn nhờ anh xem lại một lần nữa.” – Linh Chi đáp, giọng hơi run.

Anh gật đầu, ánh mắt sắc nhưng dịu đi đôi phần, và cùng cô kiểm tra từng chi tiết. Linh Chi vừa tập trung vào công việc, vừa cảm nhận một sự đồng hành tinh tế, khiến cô vừa căng thẳng, vừa hạnh phúc lạ lùng.

Cuộc họp với khách hàng bắt đầu, Linh Chi trình bày dữ liệu và phương án dự án. Minh Huy ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhấn nhá vài câu hỏi quan trọng, nhưng không can thiệp trực tiếp vào lời nói của cô. Cô nhận ra rằng anh tin tưởng cô đủ để tự cô thể hiện năng lực.

Tuy nhiên, khi đến phần giải thích chi tiết về số liệu, Linh Chi lúng túng một chút. Một khách hàng nghiêm nghị hỏi:

“Chị có chắc các dữ liệu này được kiểm tra kỹ không?”

Linh Chi cảm thấy tim đập mạnh, hơi run rẩy:

“Dạ… em đã kiểm tra nhiều lần, nhưng nếu còn thiếu sót, em sẽ sửa ngay.”

Minh Huy nhìn cô, ánh mắt sắc nhưng không khó chịu. Thay vào đó, anh gật nhẹ, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Linh Chi thở phào, tiếp tục phần trình bày, và nhận ra rằng sự hiện diện của Minh Huy khiến cô tự tin hơn rất nhiều.

Sau cuộc họp, Linh Chi và Minh Huy trở lại văn phòng, không khí giữa hai người khác hẳn. Linh Chi cảm nhận một sự im lặng nặng trĩu, nhưng không ngột ngạt – mà là một cảm giác vừa gần gũi, vừa dè dặt.

Minh Huy mở máy tính, kiểm tra lại bản dữ liệu mà Linh Chi trình bày. Cô đứng bên cạnh, tim đập nhanh khi ánh mắt anh lướt qua từng số liệu. Bất chợt, Linh Chi nhận ra một chi tiết chưa được giải thích kỹ trong phần phân tích.

“Em… có thể làm rõ thêm phần này không?” – Cô hỏi, giọng nhỏ.

Minh Huy hơi ngẩng đầu, nhìn cô, đôi mắt thoáng chút nghiêm nghị:

“Được. Nhưng lần này cô phải hiểu rõ bản chất, không chỉ là chỉnh sửa cho đúng số liệu.”

Linh Chi gật đầu, cảm nhận sự nghiêm khắc nhưng cũng là hướng dẫn tận tâm từ anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng Minh Huy không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là người dẫn dắt cô trưởng thành.

Buổi chiều, Linh Chi nhận được một email từ khách hàng yêu cầu bổ sung dữ liệu ngay lập tức. Cô căng thẳng, ánh mắt lo lắng dõi theo Minh Huy, hy vọng anh sẽ giúp.

“Anh… em cần làm nhanh, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.” – Cô thừa nhận, giọng run run.

“Được, đưa cho tôi xem.” – Anh đáp, nhẹ nhàng hơn bình thường.

Cả hai ngồi xuống, cùng nhau rà soát dữ liệu. Minh Huy chỉ từng bước, giải thích lý do, phân tích số liệu chi tiết. Linh Chi vừa lắng nghe, vừa ghi chú cẩn thận, nhận ra sự kiên nhẫn của anh khiến cô cảm thấy an tâm.

Khoảnh khắc hai người cúi đầu làm việc cạnh nhau, Linh Chi cảm nhận một sự gắn kết âm thầm, trái tim cô rung lên khi ánh mắt vô tình chạm nhau. Nhưng cả hai đều im lặng, như sợ phá vỡ sự cân bằng tinh tế này.

Đêm đến, Linh Chi trở về nhà, mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ. Cô đặt cặp xuống, mở máy tính để hoàn thiện nốt bản dữ liệu. Trong lúc chỉnh sửa, cô nhận được tin nhắn từ Minh Huy:

“Bản dữ liệu hôm nay đã hoàn chỉnh. Cô làm tốt. Ngủ sớm nhé.”

Cô nhìn tin nhắn, tim đập nhanh. Một lời nhắn đơn giản, nhưng chứa đựng sự quan tâm tinh tế, khiến cô vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Linh Chi tự nhủ:

“Anh… thực sự quan tâm đến em hơn mình nghĩ.”

Trong khi đó, Minh Huy ngồi trong căn phòng trống, ánh sáng vàng hắt qua cửa sổ. Anh nghĩ về Linh Chi – cô gái nhỏ nhắn, chăm chỉ, đôi khi vụng về nhưng chân thành. Anh nhận ra cảm giác lo lắng, quan tâm dành cho cô đang lớn dần, nhưng anh cũng biết: mở lòng chưa bao giờ là dễ dàng.

Ngày hôm sau, cả hai phải đi khảo sát thực địa, gặp gỡ đối tác, và xử lý những tình huống phát sinh bất ngờ. Khi một sự cố xảy ra với một dữ liệu quan trọng, Linh Chi lập tức cảm thấy hoảng loạn. Minh Huy lập tức đưa tay đỡ cô, mắt nhìn cô nghiêm túc nhưng đầy sự tin tưởng:

“Cô ổn chứ? Bình tĩnh lại, chúng ta cùng xử lý.”

Linh Chi hít một hơi, cảm giác ấm áp tràn vào lòng. Cô nhận ra rằng, sự hiện diện của Minh Huy không chỉ là hỗ trợ công việc, mà còn là nguồn an ủi tinh thần mạnh mẽ.

Trong khi xử lý sự cố, ánh mắt họ gặp nhau nhiều lần. Không lời nói, chỉ là ánh mắt, nhưng cả hai đều cảm nhận một rung động âm thầm, một cảm giác gắn kết khó tả. Khoảnh khắc đó, cả Linh Chi và Minh Huy đều nhận ra: cảm xúc dành cho nhau đã vượt quá mức đồng nghiệp.

Buổi tối, khi trở về văn phòng, Linh Chi phát hiện một tấm thiệp nhỏ để trên bàn:

“Cảm ơn cô hôm nay. Cô làm rất tốt. – M.H.”

Cô cầm tấm thiệp, lòng dấy lên cảm giác lạ lùng – vừa vui, vừa bối rối. Một lời khen đơn giản nhưng chứa đựng sự quan tâm và thấu hiểu, khiến cô nhận ra Minh Huy đã nhìn thấy nỗ lực của cô, và điều đó làm cô cảm thấy được trân trọng.

Trong khi đó, Minh Huy đứng bên cửa sổ, nhìn xuống con phố tĩnh lặng. Anh nhớ về ánh mắt, nụ cười và cách Linh Chi chăm chỉ, tận tụy. Anh nhận ra rằng cô đã chạm vào nỗi cô đơn sâu thẳm của anh, khiến trái tim anh rung động mà anh chưa từng trải qua.

Ngày thứ năm, Linh Chi nhận ra cảm xúc của mình trở nên phức tạp hơn. Cô vừa muốn gần Minh Huy, vừa sợ bị tổn thương. Còn Minh Huy, trái tim anh đã rung lên trước cô gái nhỏ nhắn ấy, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách.

Hai người – một người dè dặt, một người e ngại mở lòng – đang bước vào giai đoạn nhạy cảm: tình cảm âm thầm nảy sinh, những khoảng cách vô hình bắt đầu được phá vỡ, nhưng cũng đầy thử thách.

Buổi tối, khi Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố tĩnh lặng, cô tự hỏi: liệu mình có đủ dũng cảm để bày tỏ cảm xúc, hay tiếp tục giữ im lặng?

Minh Huy, trong văn phòng trống, nhìn ra ánh đèn xa xăm, tự hỏi chính anh: liệu có đủ can đảm để mở lòng, chấp nhận cảm xúc chân thật của mình?

Và thế, hành trình tình cảm tinh tế, đầy nội tâm và rung động của hai người đã bước sang một chương mới – nơi im lặng cũng đủ nói lên tất cả.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×