sau mỗi vết thương

Chương 6: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Linh Chi bước vào văn phòng với tâm trạng lẫn lộn. Cô vừa hồi hộp vì dự án quan trọng, vừa lo lắng những cảm xúc của bản thân. Minh Huy đã có mặt từ sớm, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài trời xám xịt. Ánh mắt anh dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, khiến Linh Chi không khỏi chột dạ.

“Sáng nay chúng ta có lịch họp quan trọng. Cô đã chuẩn bị đầy đủ chưa?” – Minh Huy hỏi, giọng điềm đạm nhưng sắc bén.

“Dạ… em đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn muốn anh xem lại trước.” – Linh Chi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Linh Chi cảm nhận sự nghiêm nghị trong ánh mắt Minh Huy, và điều đó khiến trái tim cô vừa lo lắng, vừa bối rối. Cô tự nhủ: Mình phải làm thật tốt… không thể để anh thất vọng.

Trong cuộc họp buổi sáng, Linh Chi trình bày dữ liệu và giải thích phương án dự án. Các thành viên trong phòng đều chăm chú lắng nghe, nhưng ánh mắt Minh Huy luôn dõi theo cô. Khi Linh Chi bị một câu hỏi hóc búa từ khách hàng làm lúng túng, Minh Huy không ngay lập tức trợ giúp. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy kỳ vọng.

“Cô có thể giải thích thêm không?” – Linh Chi thở hổn hển, cố gắng trấn tĩnh.

Minh Huy hơi nhíu mày, nhưng không nói gì. Linh Chi nhận ra rằng sự im lặng của anh vừa là thử thách, vừa là cách anh muốn cô tự đứng vững. Sau vài giây căng thẳng, Linh Chi tập trung, trình bày chi tiết hơn. Khách hàng gật gù, và Minh Huy mỉm cười nhẹ – nụ cười hiếm hoi mà chỉ Linh Chi có thể nhận ra.

Sau cuộc họp, cả hai trở lại văn phòng. Không khí căng thẳng chưa tan, và Linh Chi phát hiện có một lỗi nhỏ trong dữ liệu mà cô không nhận ra trước đó. Tim cô lập tức đập mạnh.

“Anh… có thể xem giúp em được không?” – Linh Chi hỏi, giọng hơi run.

“Đưa tôi xem.” – Minh Huy đáp, giọng điềm đạm nhưng ánh mắt thoáng chút nghiêm khắc.

Anh nhìn kỹ dữ liệu, chỉ ra lỗi và cách sửa. Linh Chi cảm nhận sự kiên nhẫn và quan tâm trong từng cử chỉ của anh, trái tim cô lại rung lên một nhịp khó tả. Nhưng vừa khi cô định mở lời cám ơn, điện thoại của anh vang lên. Minh Huy nhận cuộc gọi, bước ra ngoài. Linh Chi nhìn theo, cảm giác hụt hẫng bất chợt tràn về.

Chiều hôm đó, Linh Chi nhận được email từ khách hàng yêu cầu chỉnh sửa gấp một số dữ liệu. Cô vội vã bắt tay vào làm, nhưng vô tình phát hiện rằng một phần dữ liệu quan trọng đã bị thiếu. Cô lo lắng, tim đập nhanh, ánh mắt dõi theo Minh Huy, hy vọng anh sẽ giúp mình.

Minh Huy bước tới, ánh mắt nghiêm nghị:

“Cô lại làm sai phần này sao?”

“Dạ… em không để ý kỹ…” – Linh Chi thừa nhận, giọng run.

Anh thở dài, cúi xuống xem cùng cô. Trong lúc chỉnh sửa, Linh Chi nhận ra Minh Huy không chỉ sửa lỗi, mà còn hướng dẫn cô từng bước, khiến cô vừa cảm động vừa bối rối.

Tuy nhiên, trong lúc cô mải tập trung, một đồng nghiệp đến nhờ Minh Huy xem một vấn đề khác. Anh rời đi để hỗ trợ, để lại Linh Chi một mình. Cô nhìn theo bóng anh xa dần, cảm giác bị bỏ rơi lạ thường. Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ lấn át tâm trí cô: Anh… dường như quan tâm đến người khác nhiều hơn mình.

Tối đến, khi Linh Chi về nhà, cô vẫn không thể quên cảm giác hụt hẫng từ chiều. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra mưa rơi. Trong lòng cô, những suy nghĩ mâu thuẫn: vừa yêu quý, vừa lo sợ bị bỏ rơi.

Còn Minh Huy, sau khi kết thúc công việc, ngồi trong phòng trống. Anh nghĩ về Linh Chi – cô gái nhỏ bé, chăm chỉ, đôi lúc vụng về nhưng chân thành. Anh tự nhủ: Cô ấy quan trọng với mình… nhưng liệu mình có dám mở lòng không?

Ngày hôm sau, một sự kiện bất ngờ xảy ra tại văn phòng. Một dữ liệu quan trọng từ khách hàng bị mất, và Linh Chi vô tình bị nghi ngờ là nguyên nhân. Cô cảm thấy tim đập nhanh, mặt đỏ bừng:

“Em… em không phải lỗi của em…” – Cô cố gắng giải thích, nhưng giọng run rẩy.

Minh Huy nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, khiến Linh Chi sợ hãi:

“Cô phải chịu trách nhiệm cho dữ liệu này. Không ai có thể thay cô.”

Câu nói khiến cô cảm thấy bị tổn thương, dù cô biết Minh Huy không hẳn muốn làm cô đau. Cô rời phòng, nước mắt lặng lẽ rơi, và lần đầu tiên cô cảm nhận sự xa cách rõ ràng giữa hai người.

Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, Minh Huy nhận ra dữ liệu bị lỗi thực ra là do một nhân viên khác. Anh lập tức tìm đến Linh Chi:

“Tôi nhầm. Không phải lỗi của cô. Xin lỗi vì đã khiến cô lo lắng.”

Linh Chi nhìn anh, ánh mắt vừa giận vừa xấu hổ. Cô muốn giận anh, nhưng cảm giác ấm áp từ sự quan tâm thực sự khiến cô không thể giữ lâu.

“Em… em cũng xin lỗi vì đã hiểu nhầm anh…” – Cô nói, giọng run run.

“Không sao. Quan trọng là cô hiểu vấn đề và học được cách xử lý.” – Minh Huy đáp, ánh mắt dịu lại.

Khoảnh khắc ấy, cả hai nhìn nhau, trái tim như cùng nhịp đập, nhưng vẫn còn những cảm xúc chưa được thốt ra.

Buổi tối, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, tự hỏi về cảm xúc của mình. Cô vừa cảm thấy hạnh phúc vì Minh Huy quan tâm, vừa lo lắng vì hiểu lầm nhỏ khiến khoảng cách giữa họ xuất hiện.

Còn Minh Huy, đứng bên cửa sổ văn phòng trống, nhìn ánh đèn xa xăm, tự hỏi: liệu anh có đủ dũng cảm để thổ lộ cảm xúc thật với Linh Chi, hay tiếp tục giữ khoảng cách như trước?

Ngày hôm sau, Linh Chi và Minh Huy lại phải cùng nhau đi khảo sát. Trong lúc di chuyển, Minh Huy vô tình nắm tay cô để kéo cô tránh một vũng nước lớn. Linh Chi giật mình, tim đập nhanh, nhưng không rút tay ra. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai cảm nhận sự gần gũi và rung động lặng lẽ.

Dù hiểu lầm đầu tiên đã xuất hiện, tình cảm giữa họ bắt đầu tinh tế nảy sinh, sâu sắc hơn, khó kiểm soát hơn, và cả hai đều nhận ra rằng: im lặng đôi khi nói nhiều hơn lời nói, và trái tim đã bắt đầu mở cửa, dù e ngại.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×