sau mỗi vết thương

Chương 7: Khi lòng dần mở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, văn phòng vẫn giữ nhịp điệu bận rộn quen thuộc. Linh Chi bước vào, ánh mắt vừa háo hức vừa dè dặt. Sau hiểu lầm nhỏ ngày hôm trước, cô vẫn còn cảm giác tim đập nhanh mỗi khi nhìn Minh Huy. Anh đứng bên cửa sổ, ánh sáng chiều nhạt chiếu vào, vẻ nghiêm nghị nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là một sự quan tâm tinh tế.

“Hôm nay chúng ta sẽ họp khẩn với ban quản lý. Dữ liệu cần hoàn hảo.” – Minh Huy nói, giọng điềm đạm nhưng mang áp lực.

“Dạ… em đã chuẩn bị kỹ.” – Linh Chi trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh gật đầu, ánh mắt thoáng dịu dàng. Linh Chi cảm thấy một sự yên tâm kỳ lạ – sự quan tâm âm thầm của Minh Huy luôn khiến cô vừa áp lực, vừa cảm thấy được che chở.

Trong buổi họp sáng, Linh Chi trình bày các dữ liệu mới, các phương án tối ưu mà cô và Minh Huy đã cùng nhau rà soát. Lần này, cô tự tin hơn rất nhiều. Khách hàng đặt câu hỏi hóc búa, nhưng Linh Chi trả lời trôi chảy, không còn run rẩy. Minh Huy ngồi đối diện, ánh mắt chăm chú, gật đầu mỗi khi Linh Chi đưa ra giải pháp hợp lý.

“Cô đã tiến bộ rất nhiều.” – Anh thì thầm khi nhìn cô, giọng không to nhưng Linh Chi vẫn nghe thấy.

Cô hơi đỏ mặt, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp xen lẫn hạnh phúc. Dường như, những nỗ lực lặng lẽ của cô đã được anh nhìn thấy.

Sau cuộc họp, Linh Chi và Minh Huy trở lại văn phòng. Không khí lúc này nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy áp lực công việc. Linh Chi nhận thấy một phần dữ liệu quan trọng chưa được phân tích kỹ, và ngay lập tức lo lắng.

“Em phát hiện một chi tiết chưa được xử lý.” – Cô nói, giọng lo lắng.

Minh Huy nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng:

“Được, chúng ta cùng xử lý.”

Cả hai ngồi xuống, rà soát từng con số, từng báo cáo. Linh Chi nhận ra rằng Minh Huy không chỉ hỗ trợ, mà còn hướng dẫn cô tư duy, phân tích sâu hơn, khiến cô cảm thấy mình đang trưởng thành từng ngày.

Trong lúc làm việc, ánh mắt họ nhiều lần chạm nhau. Không lời nói, chỉ là những cái nhìn tinh tế, nhưng đủ để trái tim cả hai dường như lặng lẽ thổn thức. Linh Chi cảm nhận rõ sự gần gũi, nhưng cũng cảm thấy e ngại, sợ rằng nếu mình bày tỏ, mọi thứ sẽ rối tung.

Buổi chiều, khi cả hai phải đi khảo sát thực địa, Linh Chi nhận ra áp lực công việc chưa bao giờ lớn đến thế. Dữ liệu cần kiểm tra, đối tác yêu cầu phản hồi nhanh, thời gian eo hẹp. Cô cảm thấy mệt mỏi, hơi bối rối khi một số lỗi nhỏ xảy ra trong quá trình nhập liệu.

Minh Huy lập tức đến bên cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai:

“Bình tĩnh. Chúng ta cùng nhau xử lý.”

Cử chỉ đơn giản, nhưng khiến Linh Chi cảm nhận sự an toàn và tin tưởng. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác mệt mỏi dần tan biến nhờ sự hiện diện của anh.

Khi họ tạm nghỉ bên quán cà phê nhỏ ven đường, Linh Chi lặng lẽ quan sát Minh Huy. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào laptop, nhưng đôi môi thoáng nụ cười khi thấy kết quả khảo sát thành công. Cô tự nhủ: Anh… thật khác khi ở bên mình, vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng…

Không gian im lặng giữa họ, chỉ tiếng mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ. Linh Chi bỗng nhận ra một rung động tinh tế mà cô không muốn che giấu, nhưng cũng chưa đủ can đảm để thốt ra. Minh Huy dường như cảm nhận điều gì đó, ánh mắt lướt qua cô, nhẹ nhàng, như muốn an ủi nhưng không xâm phạm.

Ngày hôm sau, một sự cố lớn xảy ra: dữ liệu quan trọng cho báo cáo tổng kết bị lỗi do nhân viên khác nhập sai. Linh Chi vô tình nhận phần lỗi trách nhiệm. Cô run rẩy, lo sợ Minh Huy sẽ thất vọng.

“Em… em sẽ sửa ngay.” – Cô nói, giọng lạc đi.

“Được, nhưng lần này cô phải bình tĩnh, phân tích rõ ràng từng bước.” – Minh Huy đáp, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tin tưởng.

Cả hai cùng nhau ngồi lại, rà soát từng con số. Trong quá trình làm việc, Linh Chi không kìm được sự mệt mỏi, và Minh Huy lập tức đưa tay đỡ cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

“Cô không sao chứ?”

“Em… em ổn.” – Cô đáp, tim đập mạnh, nhưng không rút tay khỏi bàn tay anh.

Khoảnh khắc ấy, cả hai dường như thấu hiểu nhau mà không cần lời nói, cảm giác rung động âm thầm len lỏi trong trái tim.

Buổi tối, Linh Chi về nhà, mưa rơi tầm tã. Cô nhận được tin nhắn từ Minh Huy:

“Cô đã làm rất tốt hôm nay. Ngủ sớm nhé.”

Cô đọc tin nhắn, lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối. Một lời nhắn đơn giản nhưng chứa đựng sự quan tâm tinh tế, khiến cô cảm nhận mình quan trọng với anh. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, tim dấy lên những cảm xúc chưa từng có.

Minh Huy, sau khi kết thúc công việc, ngồi bên cửa sổ văn phòng trống. Anh nghĩ về Linh Chi, về những khoảnh khắc cả hai bên nhau, về cách cô cười, cách cô lo lắng, cách cô chăm chỉ làm việc. Anh nhận ra rằng trái tim anh đã không còn bình yên, và cảm xúc dành cho Linh Chi ngày càng sâu sắc.

Trong khi đó, Linh Chi đứng bên cửa sổ phòng trọ, nhớ lại những cử chỉ, ánh mắt và nụ cười của anh. Cô tự hỏi: liệu mình có đủ dũng cảm để thổ lộ, hay vẫn giữ im lặng như trước?

Ngày tiếp theo, trong văn phòng, Minh Huy vô tình chạm tay Linh Chi khi trao đổi dữ liệu. Cả hai cùng giật mình, ánh mắt gặp nhau trong vài giây, tim đập nhanh, nhưng không ai rút tay. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như một lời nhắc nhở rằng khoảng cách giữa họ đang dần biến mất.

Buổi trưa, khi Linh Chi đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố, Minh Huy bước tới, đặt một tách trà ấm lên bàn cô:

“Uống đi, đừng để căng thẳng quá.”

Cô mỉm cười, nhận tách trà, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Một lần nữa, cô nhận ra: sự quan tâm nhỏ bé, nhưng chân thành, có thể khiến trái tim rung động mạnh mẽ.

Buổi tối, khi chuẩn bị về nhà, Minh Huy đột nhiên nói:

“Cô về cùng tôi nhé. Ngoài trời mưa to.”

Linh Chi hơi bối rối, nhưng đồng ý. Khi đi dưới mưa, Minh Huy che ô cho cô, ánh mắt thoáng nhìn cô, khiến Linh Chi cảm thấy một rung động mãnh liệt nhưng dịu dàng, đầy ngượng ngùng.

Khoảng cách giữa họ dần tan biến, và cả hai nhận ra rằng: dù công việc áp lực, hiểu lầm từng xảy ra, cảm xúc chân thật vẫn có thể vượt qua mọi rào cản.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×