Đêm đó, Thị Sen gần như thức trắng. Bốn quy tắc mà Bà Cả viết ra cứ ám ảnh lấy tâm trí cô như những con ma trơi. Chúng không chỉ là những dòng chữ, mà là những sợi xích vô hình, bắt đầu siết chặt lấy cuộc đời cô. Cô học thuộc lòng, không phải vì sợ hãi bị phạt, mà vì một bản năng sinh tồn mách bảo cô rằng, đây là những luật lệ duy nhất có thể giúp cô sống sót trong thế giới của người phụ nữ đáng sợ đó.
Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên từ xa, trời còn chưa sáng hẳn, Sen đã lén lút rời khỏi phòng. Cô đến trước cửa phòng Bà Cả, tim đập thình thịch. Cô không dám gõ cửa, chỉ lặng lẽ quỳ ở đó, chờ đợi.
Một lúc sau, cánh cửa khẽ mở. Một nữ tì thân cận của Bà Cả bước ra. Thấy Sen, chị ta không ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu rồi nói nhỏ: "Bà đang chờ ngươi ở phòng thay đồ."
Sen bước vào trong. Bà Cả đã thức dậy, đang ngồi trước bàn trang điểm, để cho hai nữ tì khác chải tóc. Bà không nhìn Sen, chỉ cất giọng, vẫn lạnh lùng như thường lệ. "Đọc."
Sen hít một hơi, bắt đầu đọc rành rọt, không vấp một chữ. "Điều một: Khi ở trong phòng này, không được nhìn thẳng vào mắt ta, trừ khi được cho phép. Điều hai: Mọi câu hỏi của ta đều phải trả lời bằng sự thật. Bất cứ sự dối trá nào cũng sẽ bị trừng phạt nặng. Điều ba: Không được tự ý chạm vào người ta. Và cũng không được từ chối khi ta chạm vào người ngươi. Điều bốn: Thân thể của ngươi, kể từ đêm nay, thuộc về ta."
Khi cô vừa dứt lời, Bà Cả mới ra hiệu cho hai nữ tì kia lui ra. "Tốt," bà nói. "Ngươi có trí nhớ tốt đấy. Từ hôm nay, ngươi sẽ là nữ tì chuyên lo việc bút mực và trà nước cho ta. Không cần phải làm những việc chân tay khác nữa."
Quyết định này ngay lập tức tách biệt Sen ra khỏi những nữ tì khác. Cô được chuyển đến ở một căn phòng nhỏ hơn, sạch sẽ hơn, nhưng lại nằm ngay cạnh khuê phòng của Bà Cả. Cô bị cô lập. Những người hầu khác bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt khác, có cả sự ghen tị lẫn thương hại. Họ xì xầm sau lưng cô, gọi cô là "con Sen được Bà Cả để mắt tới".
Cuộc sống mới của Sen bắt đầu. Mỗi một giây, một phút ở bên cạnh Bà Cả đều là một bài kiểm tra.
Có lần, khi cô đang dâng trà, cô vô tình ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt của Bà Cả trong gương. Tim cô thót lại. Cô vội vàng cúi gằm mặt xuống. Bà Cả không nói gì, nhưng cả căn phòng bỗng chìm vào một sự im lặng áp bức. Bà không nhận lấy chén trà. Bà cứ ngồi im như vậy. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả trăm lời mắng nhiếc, nó kéo dài cho đến khi hai chân Sen bắt đầu run lên vì quỳ quá lâu, cô mới lí nhí: "Nô tì... xin Bà Cả tha tội." Lúc đó, bà mới thản nhiên cầm lấy chén trà, như thể chưa có gì xảy ra.
Bà Cả cũng bắt đầu thực hiện "quyền" được biết sự thật của mình. Bà hỏi cô về mọi thứ. Về gia đình, về những năm tháng tuổi thơ, về mối tình đầu dang dở. Sen, dưới quy tắc "không được nói dối", đã phải kể lại tất cả, phơi bày những ký ức, những nỗi đau thầm kín nhất của mình cho người phụ nữ đó nghe. Bà Cả lắng nghe, không một chút cảm xúc, giống như một nhà sưu tầm đang xem xét món đồ mới của mình. Bà đang dần chiếm hữu cả quá khứ của Sen.
Và rồi, ngày hình phạt đầu tiên cũng đến.
Hôm đó, khi đang giúp Bà Cả sắp xếp lại những cuộn chỉ thêu, Sen vô tình làm rơi một cuộn chỉ màu vàng kim, loại chỉ quý hiếm được nhập từ phương Bắc, xuống vũng nước trà bị đổ trên sàn. Cuộn chỉ đắt tiền ngay lập tức bị nhuốm bẩn.
Sen tái mặt, vội vàng quỳ sụp xuống. "Nô tì đáng chết! Xin Bà Cả tha tội!"
Bà Cả nhìn cuộn chỉ bị hỏng, rồi lại nhìn Sen. Gương mặt bà vẫn bình thản. "Đi theo ta."
Bà dẫn cô vào thư phòng, đóng chặt cửa lại. Bà không la hét, không nổi giận. Bà chỉ đi đến bàn viết, lấy ra một cây thước kẻ bằng gỗ mun, dài và nặng.
"Đưa tay ra," bà ra lệnh.
Sen run rẩy, chìa hai bàn tay của mình ra, lòng bàn tay ngửa lên trên.
Bà Cả cầm cây thước, nhìn cô. "Ngươi biết ngươi phạm lỗi gì không?"
"Dạ... do nô tì bất cẩn..."
"Không phải," Bà Cả ngắt lời. "Lỗi của ngươi là đã không hoàn toàn tập trung vào công việc ta giao. Tâm trí của ngươi vẫn còn xao lãng. Ta phải dạy cho ngươi cách tập trung."
VÚT!
Cây thước giáng xuống lòng bàn tay trái của Sen. Một cảm giác đau buốt, nóng rát ập đến. Sen cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc.
VÚT! VÚT! VÚT!
Bà Cả đánh rất có quy luật. Mười roi, không hơn không kém. Mỗi một roi đều dứt khoát, lạnh lùng, nhưng lực đạo lại được kiểm soát một cách hoàn hảo, chỉ đủ để gây ra nỗi đau rát bỏng chứ không làm rách da, chảy máu.
Khi roi cuối cùng kết thúc, lòng bàn tay Sen đã đỏ ửng lên, sưng tấy. Nước mắt cô giàn giụa, nhưng cô không dám khóc thành tiếng.
Hình phạt kết thúc. Nhưng rồi, Bà Cả lại làm một việc mà Sen không thể nào ngờ tới. Bà đặt cây thước xuống, rồi lấy ra một hộp sứ nhỏ, bên trong là một loại cao thuốc màu xanh ngọc, tỏa ra mùi thơm a dịu nhẹ.
Bà ngồi xuống trước mặt Sen, cầm lấy bàn tay đang sưng đỏ của cô. Bà dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xoa thuốc lên những vệt lằn do cây thước để lại. Động tác của bà vô cùng dịu dàng, cẩn thận.
"Thuốc này sẽ làm tan vết bầm và giảm đau," bà nói, giọng nói lần đầu tiên không còn sự lạnh lẽo. "Ta phạt ngươi là để ngươi nhớ lấy bài học. Nhưng ta không muốn ngươi mang theo thương tật. Thân thể của ngươi là của ta, ta có trách nhiệm phải giữ gìn nó."
Sự thay đổi đột ngột này, từ tàn nhẫn sang dịu dàng, đã làm cho tâm trí Sen hoàn toàn hỗn loạn. Nỗi đau thể xác vẫn còn đó, nhưng sự quan tâm bất ngờ này lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, một sự ấm áp le lói.
Khi đã bôi thuốc xong, Bà Cả đứng dậy. "Ngươi có thể đi được rồi. Nhớ lấy bài học hôm nay."
Sen lảo đảo đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng. Cô trở về căn phòng nhỏ của mình, nhìn chằm chằm vào hai lòng bàn tay vừa bị đánh, vừa được xoa thuốc.
Cô sợ hãi Bà Cả. Nhưng đồng thời, một cảm xúc phức tạp, một sự gắn kết bệnh hoạn nào đó dường như cũng đã bắt đầu nảy mầm. Cô vừa là nạn nhân, vừa là người duy nhất nhận được sự "chăm sóc" đặc biệt từ người phụ nữ cô độc và quyền lực nhất phủ đệ này.
Trò chơi của Bà Cả, giờ đây đã có thêm cả roi vọt và xoa dịu. Và Sen, đang dần dần lún sâu vào đó mà không hề hay biết.