sen nở đêm đông

Chương 4: Ghen Tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự "sủng ái" đặc biệt mà Bà Cả dành cho Thị Sen, dù kín đáo đến đâu, cũng không thể nào qua được con mắt của những người phụ nữ khác trong phủ. Đặc biệt là Bà Hai, Lý thị, một người đàn bà vốn nổi tiếng chua ngoa, đanh đá và luôn xem Bà Cả như cái gai trong mắt.

Bà Hai vốn xuất thân thấp kém, được quan lớn cưới về chỉ vì có được mụn con trai nối dõi. Dù có con trai làm chỗ dựa, nhưng trong phủ này, quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay Chánh thất phu nhân. Việc Bà Cả không có con trai vừa là nỗi đau, vừa là điểm yếu duy nhất của bà. Nhưng thay vì dùng nó để lấn át, Bà Hai lại luôn bị cái khí chất cao sang và sự thông minh, sắc sảo của Bà Cả đè bẹp. Nay lại thấy Bà Cả có thêm một nữ tì thân cận, xinh đẹp như hoa như ngọc, lúc nào cũng kè kè bên cạnh, lòng ghen ghét của Bà Hai lại càng bùng lên dữ dội.

"Chỉ là một con hầu thôi mà làm như báu vật," Bà Hai nhiếc móc với đám nữ tì của mình. "Để rồi xem, cái thứ hồ ly tinh đó sẽ ở bên cạnh bà ta được bao lâu."

Và bà ta quyết định sẽ không ngồi yên.

Một buổi chiều, khi quan Thượng Thư bất ngờ từ triều trở về sớm, Bà Hai đã nhìn thấy cơ hội của mình. Bà ta biết, quan lớn là một người vô cùng coi trọng lễ giáo và gia phong.

Bà ta cho gọi Sen đến phòng của mình, giả vờ sai cô đi lấy một bộ ấm chén quý. "Đây là bộ ấm chén bằng ngọc mà quan lớn thích nhất. Ngươi mang nó đến thư phòng cho ta, nói là ta có chút trà sen mới muốn mời ông."

Sen, dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng không dám làm trái lệnh của di nương, đành bưng khay trà đi.

Nhưng khi cô vừa đi đến gần thư phòng, một nữ tì thân cận của Bà Hai đã cố tình ngáng chân cô. Sen loạng choạng, cả khay trà và bộ ấm chén quý giá rơi xuống nền đá, vỡ tan tành.

Tiếng động lớn đã làm kinh động đến quan lớn đang ở bên trong. Ông bước ra, chau mày nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Có chuyện gì vậy?"

Đúng lúc đó, Bà Hai cũng vừa "tình cờ" đi tới, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt. "Ôi trời ơi! Bộ ấm chén của tôi! Con tiện tì này! Mày có biết mày vừa làm vỡ cái gì không? Đây là vật mà quan lớn quý nhất đấy!"

Bà ta quay sang, khóc lóc với chồng. "Lão gia ơi, thiếp chỉ muốn pha cho người một ấm trà thôi, ai ngờ con bé này nó hậu đậu, làm hỏng mất vật quý rồi. Xin lão gia trừng phạt nó thật nặng!"

Đây là một cái bẫy hoàn hảo. Làm vỡ đồ quý của chủ, theo gia quy, Sen có thể bị đánh đến chết. Mà Sen lại là người của Bà Cả. Trừng phạt Sen cũng chính là làm bẽ mặt Bà Cả.

Quan lớn nhìn Sen, gương mặt đầy vẻ tức giận. "Người đâu! Lôi con hầu này ra sân, đánh năm mươi trượng cho ta!"

Sen sợ hãi đến tái mặt, quỳ rạp xuống đất, không nói nên lời.

"Khoan đã."

Một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền vang lên từ cuối hành lang. Bà Cả, trong bộ áo dài lụa màu thẫm, đang từ tốn bước tới. Gương mặt bà không một chút biểu cảm, nhưng ánh mắt thì sắc như dao, nhìn thẳng vào Bà Hai.

"Lão gia bớt giận," bà nói, giọng bình thản. "Chỉ là một bộ ấm chén thôi mà, có đáng để người phải bận tâm không?"

Bà quay sang nhìn Sen, đang quỳ dưới đất. "Ngươi đứng dậy đi."

Rồi bà nhìn sang Bà Hai, một nụ cười khẩy hiện trên môi. "Em Hai à, chị không ngờ em lại quan tâm đến việc trà nước của lão gia đến vậy. Nhưng con Sen này là do chính tay chị dạy dỗ, nó không thể nào có chuyện bất cẩn như vậy được. Chắc là có uẩn khúc gì đây."

Bà Cả bước tới, nhặt một mảnh vỡ của chiếc chén lên xem xét. "Lão gia, người xem," bà đưa mảnh vỡ cho chồng. "Vết vỡ này rất ngọt, không giống như bị rơi tự nhiên. Hơn nữa," bà liếc nhìn nữ tì của Bà Hai đang đứng nép vào một góc, mặt tái mét. "Lúc nãy, ta ở trong phòng có nghe thấy tiếng con bé này nói với Thị Sen rằng 'Bà Hai cho gọi'. Có đúng không?"

Nữ tì kia giật bắn mình, lắp bắp. "Dạ... dạ không... không có ạ..."

"Không có?" Bà Cả nhướn mày. "Vậy để ta cho gọi quản gia đến đối chất. Trong phủ này, nói dối chủ nhân là tội gì, chắc ngươi cũng biết rồi chứ?"

Nữ tì sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống, khóc lóc. "Dạ... con xin khai thật! Là... là do Bà Hai sai con... sai con ngáng chân nó ạ!"

Sự thật đã được phơi bày. Gương mặt Bà Hai từ đắc thắng chuyển sang trắng bệch. Quan lớn thì tức giận đùng đùng. Bị vợ lẽ lừa dối ngay trước mặt, lại còn định hãm hại người của vợ cả, đó là một sự sỉ nhục lớn đối với ông.

"Tiện nhân!" ông gầm lên. "Người đâu! Lôi Lý thị về phòng, cấm túc một tháng, không được bước ra khỏi cửa!"

Vở kịch đã hạ màn một cách ngoạn mục. Bà Hai bị lôi đi trong sự nhục nhã.

Bà Cả không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho Sen đi theo mình.

Trở về thư phòng, bà đóng cửa lại. Bà nhìn Sen, người vẫn còn đang run rẩy.

"Hôm nay ngươi làm tốt lắm," bà nói. "Ngươi đã không tự ý biện minh, mà biết chờ đợi ta đến. Đó là sự khôn ngoan."

Bà bước tới, khẽ nâng cằm Sen lên. "Nhưng ngươi cũng nên nhớ một điều. Trong cái phủ này, sự yếu đuối sẽ chỉ khiến ngươi trở thành miếng mồi cho kẻ khác. Từ nay về sau, ta không chỉ dạy ngươi cách phục tùng. Ta sẽ dạy ngươi... cách để trở thành một con dao."

Ánh mắt của Bà Cả lóe lên một tia nhìn nguy hiểm. Trò chơi của bà không còn chỉ là sự chiếm hữu về thể xác nữa. Bà đang muốn biến cô nữ tì ngây thơ này thành một vũ khí sắc bén nhất của riêng mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.