sen nở đêm đông

Chương 5: Vết Sẹo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự việc của Bà Hai nhanh chóng chìm vào quên lãng như một hòn sỏi ném xuống mặt hồ tĩnh lặng. Trong phủ Thượng Thư này, những âm mưu thất bại sẽ không bao giờ được nhắc lại. Nhưng dư âm của nó thì vẫn còn đó. Vị thế của Bà Cả càng thêm vững chắc, không một ai dám ho he nửa lời. Và Thị Sen, từ một nữ tì vô danh, giờ đây đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt, một "vật sở hữu" không thể đụng đến của Chánh thất phu nhân.

Cuộc sống của Sen vẫn diễn ra trong sự kiểm soát tuyệt đối của Bà Cả. Ban ngày, cô là cái bóng thầm lặng, hầu trà, mài mực, sắp xếp lại những cuốn sách trong thư phòng. Ban đêm, cô lại trở thành "học trò" duy nhất trong lớp học đặc biệt của Bà Cả.

Nhưng sau sự việc của Bà Hai, "bài học" đã có sự thay đổi. Bà Cả không còn chỉ dùng những hình phạt thể xác đơn thuần nữa. Bà bắt đầu dạy cho Sen những thứ khác.

"Một người phục tùng thông minh," Bà Cả nói trong một buổi tối, khi đang dạy Sen cách nhận biết các loại thảo dược quý, "không chỉ biết vâng lời, mà còn phải biết quan sát, biết suy đoán và biết bảo vệ chủ nhân của mình, ngay cả khi chủ nhân không ra lệnh."

Bà bắt đầu dạy cho Sen về những âm mưu chốn hậu viện, về cách nhìn thấu tâm can người khác qua từng lời nói, cử chỉ. Bà phân tích lại toàn bộ kế hoạch của Bà Hai, chỉ ra những sơ hở, những điểm yếu. Bà đang biến Sen thành một phiên bản thu nhỏ của chính mình, một con dao sắc bén được bà mài giũa để phục vụ cho riêng mình.

Sen học rất nhanh. Sự thông minh và nhạy bén vốn có của cô, khi được một bậc thầy về tâm kế như Bà Cà chỉ dạy, đã phát triển một cách đáng sợ. Cô dần học được cách che giấu cảm xúc thật của mình sau một nụ cười ngây thơ, học được cách lắng nghe những lời đồn thổi trong phủ và xâu chuỗi chúng lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Nhưng càng thông minh hơn, cô lại càng cảm thấy sợ hãi hơn. Cô nhận ra, phủ Thượng Thư này không phải là một ngôi nhà, mà là một chiến trường không có tiếng súng, nơi mà mỗi một nụ cười, mỗi một lời hỏi thăm đều có thể là một con dao găm tẩm độc.

Và rồi, một đêm nọ, Bà Cả quyết định đã đến lúc cho Sen thấy một bài học sâu sắc hơn, một bài học về sự phục tùng tuyệt đối của thể xác.

Đêm đó, trong thư phòng, Bà Cả ra một mệnh lệnh. "Cởi áo ra."

Sen sững người, tim đập loạn xạ. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn không khỏi hoảng sợ. Cô run rẩy, từ từ cởi bỏ lớp áo ngoài.

Bà Cả không có vẻ gì là vội vã. Bà chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt sắc lạnh lướt trên từng tấc da thịt trắng ngần của cô gái trẻ đang run rẩy trước mặt.

"Quay lưng lại," bà ra lệnh.

Sen làm theo. Tấm lưng trần mịn màng của cô hiện ra dưới ánh nến. Và trên tấm lưng đó, có một vết sẹo nhỏ, đã mờ đi theo năm tháng, ở gần bả vai.

Ngón tay lạnh buốt của Bà Cả nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đó. Sen giật bắn mình.

"Vết sẹo này, từ đâu mà có?" Bà Cả hỏi, giọng nói không còn lạnh lùng, mà có một sự tò mò khó tả.

Theo quy tắc "không được nói dối", Sen phải kể lại. Giọng cô khàn đi. "Dạ... thưa Bà... là do ngày bé, nhà con nghèo quá, em trai con bị bệnh. Con đã... đã lén vào vườn của một nhà giàu trong làng để hái trộm quả lê mang về cho em. Bị người ta bắt được... họ đã đánh con."

Ký ức tủi nhục ùa về, nước mắt cô bắt đầu rơi.

Bà Cả im lặng. Bà không nói gì, chỉ dùng ngón tay, miết nhẹ theo đường viền của vết sẹo. Một cử chỉ gần như là dịu dàng.

"Một vết sẹo xấu xí," bà thì thầm. "Nó không nên tồn tại trên một cơ thể hoàn hảo."

Rồi, bà đứng dậy, đi đến một chiếc tủ gỗ. Bà lấy ra không phải là roi mây hay thước kẻ. Mà là một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một cây kim bạc và một lọ mực làm từ thảo dược.

"Ta sẽ giúp ngươi che nó đi," bà nói.

Sen hoảng hốt quay lại. "Bà... bà định làm gì ạ?"

"Xăm mình," Bà Cả đáp một cách thản nhiên. "Ta sẽ xăm một đóa sen nhỏ lên đó. Để từ nay về sau, vết sẹo của sự tủi nhục sẽ được thay thế bằng dấu ấn của ta. Để ngươi mãi mãi nhớ rằng, cơ thể này là của ai."

Đó là một hành động của sự chiếm hữu tuyệt đối.

Sen muốn phản kháng, muốn bỏ chạy. Nhưng cô không thể. Cô chỉ có thể nằm im, cắn chặt môi, chịu đựng từng mũi kim bạc châm vào da thịt. Cơn đau nhói, nhưng lại không đau bằng cảm giác bị xâm phạm, bị đóng dấu như một món đồ vật.

Bà Cả làm việc một cách vô cùng tập trung và tỉ mỉ. Bàn tay vốn dùng để cầm bút lông, đánh đàn, giờ đây lại đang khắc lên da thịt cô một dấu ấn không thể phai mờ.

Khi mọi việc kết thúc, trên tấm lưng trắng ngần của Sen, ngay trên vết sẹo cũ, là hình ảnh một đóa sen đen nhỏ, tinh xảo và đầy ma mị. Nó vừa đẹp, vừa là một biểu tượng của sự nô dịch.

Bà Cả hài lòng ngắm nhìn "tác phẩm" của mình. Bà lại lấy ra hộp cao thuốc quen thuộc, nhẹ nhàng xoa lên hình xăm còn đang sưng đỏ của Sen.

"Từ nay, ngươi là đóa sen của ta," bà thì thầm, giọng nói có một sự thỏa mãn không che giấu.

Sen nằm đó, nước mắt đã cạn khô. Cô cảm thấy một sự trống rỗng đến cùng cực. Nhưng rồi, khi cảm nhận được sự dịu dàng từ bàn tay đang xoa thuốc của Bà Cả, một cảm xúc mâu thuẫn lại trỗi dậy.

Cô vừa là nạn nhân của sự tàn nhẫn, vừa là đối tượng duy nhất của một sự quan tâm kỳ lạ. Cô đang bị hủy hoại, hay đang được "tái sinh" theo một cách bệnh hoạn nào đó?

Cô không biết nữa. Ranh giới giữa nỗi đau và khoái lạc, giữa sự căm hận và một sự gắn kết méo mó nào đó, đã bắt đầu trở nên nhạt nhòa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.