sen nở đêm đông

Chương 7: Nước Cờ Của Bà Cả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cả phủ đệ dường như nín thở chờ đợi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía khuê phòng của Bà Cả, xem liệu Thị Sen có tuân theo mệnh lệnh của quan lớn để chuyển sang thư phòng hay không. Bà Hai Lý thị thì hả hê ra mặt, bà ta tin chắc rằng, lần này, chị cả của bà ta đã bị chồng cho một vố đau, phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà dâng con hầu yêu của mình cho chồng.

Nhưng Bà Cả lại làm một việc không ai ngờ tới.

Khi quan lớn vừa dùng xong bữa sáng và chuẩn bị vào thư phòng, chính Bà Cả đã đích thân dẫn Thị Sen theo sau. Trông bà vẫn vô cùng bình thản, đoan trang. Bà cho gọi tất cả những người hầu thân cận trong phủ đến, đứng trang nghiêm trước cửa thư phòng.

Trước mặt chồng và tất cả mọi người, bà quay sang nói với Sen, giọng nói không lớn nhưng đủ để ai cũng nghe thấy, vừa là lời dặn dò, vừa là lời cảnh cáo.

"Sen," bà nói. "Lão gia là chủ nhân của cả cái phủ đệ này, là trời của chúng ta. Người đã có lòng cho ngươi cơ hội được vào thư phòng hầu hạ bút mực, đó là phúc đức ba đời nhà ngươi mới có được. Ngươi phải hầu hạ cho thật cẩn thận, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào."

Sen vội quỳ xuống, dập đầu. "Nô tì xin khắc cốt ghi tâm."

"Nhưng," Bà Cả nói tiếp, giọng bà đanh lại, ánh mắt sắc như dao liếc qua một lượt, dừng lại một chút ở chỗ Bà Hai đang đứng. "Ngươi cũng phải nhớ cho kỹ, ngươi là người của khuê phòng ta dạy dỗ mà ra. Mọi việc ngươi làm, mọi lời ngươi nói, đều phải theo đúng quy củ mà ta đã dạy. Tuyệt đối không được làm mất mặt ta. Nếu có bất cứ hành vi lẳng lơ, không đứng đắn nào, thì không cần đợi đến lão gia ra tay, chính ta sẽ là người xé xác ngươi ra trước. Rõ chưa?"

"Dạ... nô tì đã rõ!" Sen run rẩy đáp.

Đó là một nước cờ vô cùng cao tay. Bà vừa tỏ ra tuân theo mệnh lệnh của chồng, vừa công khai khẳng định chủ quyền của mình đối với Sen trước toàn thể gia nhân, đồng thời dằn mặt luôn cả những kẻ đang có ý đồ xấu.

Quan lớn nghe vậy thì rất hài lòng. Ông cho rằng vợ cả của mình vừa biết điều, lại vừa biết cách dạy dỗ người hầu nghiêm khắc. Ông không hề nhận ra ẩn ý sâu xa trong đó.

Và thế là, Sen bắt đầu những ngày làm việc trong thư phòng của quan lớn. Không khí ở đây luôn vô cùng căng thẳng. Quan lớn, đúng như lời đồn, là một người có hứng thú với những cô gái trẻ đẹp, đặc biệt là những người có chút thông minh, biết chữ. Ông ta liên tục thử thách cô. Khi thì ông ta bắt cô phải đọc tấu chương cho ông ta nghe. Khi thì ông ta lại ngâm một câu thơ, rồi bắt cô phải đối lại.

Sen, với sự thông minh sẵn có và những gì đã được Bà Cả "huấn luyện" về tâm lý, đã đối phó một cách hoàn hảo. Cô luôn tỏ ra là một nữ tì chăm chỉ, mẫn cán, nhưng lại vô cùng cứng nhắc và có phần "ngu ngơ" trong chuyện tình cảm. Mọi câu trả lời của cô đều đúng mực, lễ phép, nhưng lại không có một chút gợi tình hay lả lơi nào. Cô tuân thủ tuyệt đối quy tắc "không được nhìn thẳng vào mắt chủ nhân", dù đó là quan lớn. Cô giữ một khoảng cách vô hình, khiến cho quan lớn cảm thấy cô gái này tuy xinh đẹp, thông minh, nhưng lại nhạt nhẽo và khó gần.

Nhưng điều khiến ông ta khó chịu nhất, chính là sự hiện diện vô hình của Bà Cả.

Bà không bao giờ xuất hiện ở thư phòng. Nhưng "quyền lực" của bà thì luôn ở đó. Đúng giờ Ngọ, sẽ có nữ tì thân cận mang đến một chén chè hạt sen, nói là "Bà Cả dặn mang cho Thị Sen dùng cho mát". Đến giữa giờ Mùi, lại có người mang đến một chiếc áo khoác mỏng, "Bà Cả sợ cô Sen bị lạnh".

Mỗi một hành động nhỏ đó đều là một lời nhắc nhở: Thị Sen là người của bà, đang được bà quan tâm, giám sát.

Quan lớn không phải là kẻ ngốc. Ông ta nhận ra, vợ cả của mình đang chơi một ván cờ tâm lý với ông. Việc cố gắng "chinh phục" cô nữ tì này không còn là một thú vui nữa, mà đã trở thành một cuộc đối đầu ngầm với người vợ quyền lực của mình. Mà đối đầu với Bà Cả, ông ta biết, chưa bao giờ là một việc dễ dàng. Ông ta dần cảm thấy chán nản.

Sau gần một tuần, sự kiên nhẫn của ông ta đã cạn. Ông ta cho gọi Bà Cả đến.

"Thôi được rồi," ông ta nói, giọng có chút bực bội. "Bà thắng rồi. Con bé này cẩn thận thì cẩn thận thật, nhưng lại quá cứng nhắc, tẻ nhạt, không có chút linh hoạt nào. Ta thấy nó hầu hạ bút mực cho bà vẫn hợp hơn. Cứ để nó về lại khuê phòng của bà đi."

Bà Cả khẽ cúi đầu, gương mặt vẫn bình thản. "Vâng, thiếp tuân lệnh lão gia."

Bà đã chiến thắng. Không phải bằng sự tranh cãi hay ghen tuông, mà bằng sự thâm sâu, khó đoán của mình.

Tối hôm đó, Sen lại quỳ trong thư phòng của Bà Cả. Lòng cô vừa nhẹ nhõm, vừa lo sợ.

"Ngươi đã làm rất tốt," Bà Cả nói. Đó là một lời khen thật sự. Trong mắt bà ta có một tia nhìn gần như là tự hào. "Ngươi đã chứng minh được lòng trung thành của mình."

Sen không dám đáp.

"Vì ngươi đã có công," Bà Cà nói tiếp, "ta sẽ có thưởng."

Bà ra hiệu cho Sen lại gần. "Từ nay, ta sẽ dạy ngươi những thứ khác. Không chỉ là quy tắc phục tùng, mà là cách để nắm giữ quyền lực."

Bà Cả nhìn vào đôi mắt vẫn còn nét ngây thơ của Sen. "Trong cái phủ này, muốn sống sót, thì không thể chỉ là một đóa sen trắng. Phải là một đóa sen có gai, thậm chí là có độc. Và ta, sẽ là người dạy cho ngươi cách mọc ra những chiếc gai đó."

Lời "thưởng" của Bà Cả, thực chất, lại là một sợi dây trói buộc còn đáng sợ hơn cả những hình phạt. Bà đang muốn biến Sen thành một công cụ, một đồng minh, một bản sao hoàn hảo của chính mình trong cuộc chiến quyền lực vô tận ở chốn hậu viện này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.