sen nở đêm đông

Chương 8: Gai Sen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ đêm đó, những "bài học" của Bà Cả dành cho Sen đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là những màn trừng phạt thể xác để dạy về sự phục tùng, mà là những buổi truyền dạy về nghệ thuật của quyền lực.

Trong thư phòng tĩnh mịch, dưới ánh đèn dầu, Bà Cả bắt đầu dạy cho Sen những thứ mà ngay cả con gái ruột của các nhà quan cũng chưa chắc đã được học. Bà dạy cô cách đọc sổ sách kế toán của phủ đệ, chỉ cho cô cách nhận ra những khoản chi tiêu mờ ám, những con số gian lận của đám quản gia.

"Một người chủ," Bà Cả nói, tay cầm một cuốn sổ chi tiêu, "không cần phải tự mình làm mọi việc. Nhưng phải biết tất cả mọi việc đang diễn ra. Quyền lực không nằm ở việc ra lệnh, mà nằm ở việc biết được ai đang nói dối mình."

Bà còn dạy cô cách pha các loại trà thảo dược, không chỉ để thưởng thức, mà còn để nhận biết các loại độc dược và cách hóa giải chúng. Bà kể cho cô nghe về những mối quan hệ phức tạp trong triều, về phe cánh của các vị quan, về những điểm yếu của từng phu nhân trong giới quý tộc. Bà đang rót vào đầu óc trong sáng của Sen tất cả những kiến thức và sự đa nghi mà bà đã tích lũy được trong suốt hai mươi năm sống ở chốn quan trường này.

Sen như một miếng bọt biển, hút lấy tất cả những kiến thức đó một cách say sưa. Cô thông minh, và cô nhận ra, những gì Bà Cả đang dạy cho mình chính là những vũ khí để sinh tồn. Cô không còn chỉ là một nữ tì, cô đang dần trở thành một quân sư, một cánh tay phải đắc lực của người phụ nữ quyền lực nhất phủ đệ.

Và rồi, bài kiểm tra thực tế đầu tiên cũng đến.

Trong phủ có một quản gia họ Lý, một kẻ khôn lỏi, đã làm việc lâu năm và được quan lớn khá tin tưởng. Nhưng Bà Cả đã nghi ngờ lão ta ăn chặn tiền mua sắm vật dụng trong phủ từ lâu mà chưa có bằng chứng xác thực.

Một buổi chiều, Bà Cả gọi Sen đến. "Ta nghe nói kho vải lụa vừa nhập về một lô mới. Nhưng sổ sách lại ghi số lượng ít hơn so với những gì ta ước tính. Ngươi hãy đi tìm hiểu chuyện này. Ta cho ngươi ba ngày. Đừng làm ta thất vọng."

Đây không phải là một mệnh lệnh, mà là một sự ủy thác.

Sen biết đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Lão quản gia họ Lý là một con cáo già, rất khó để tìm ra sơ hở. Nếu cô hành động một cách trực diện, chắc chắn sẽ thất bại và còn rước họa vào thân.

Cô quyết định sẽ dùng chính những gì Bà Cà đã dạy. Cô không đến kho vải, cũng không đi hỏi han đám gia nhân. Thay vào đó, cô tìm cách tiếp cận A Hảo, con gái của lão quản gia, một cô gái trạc tuổi cô, tính tình có phần khoe khoang, phù phiếm.

Sen giả vờ mang một ít bánh ngọt mà "Bà Cả thưởng cho" đến phòng A Hảo, lấy cớ là làm quen. Bằng sự khéo léo và những lời khen ngợi đúng lúc, cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của cô gái kia. Sen khen chiếc trâm cài mới của A Hảo, rồi "vô tình" hỏi xem cô ấy mua ở đâu mà đẹp vậy. A Hảo, trong lúc đắc ý, đã buột miệng khoe rằng đây là do cha cô ấy mới mua cho, từ tiền "hoa hồng" của một thương buôn vải lớn ngoài kinh thành.

Chỉ một chi tiết nhỏ đó thôi cũng đã đủ.

Ngày thứ ba, Sen đến gặp Bà Cả. Cô không trình bày những lời buộc tội suông. Cô mang đến một cuốn sổ nhỏ. Trong đó, cô ghi chép lại một cách chi tiết giá cả của các loại vải lụa ngoài thị trường, so sánh với giá mà lão quản gia đã khai trong sổ sách của phủ. Sự chênh lệch là rất lớn. Và ở trang cuối cùng, cô ghi lại tên của tiệm kim hoàn nơi A Hảo đã mua chiếc trâm, và cả lời nói của cô ta.

Mọi bằng chứng đều rõ ràng, không thể chối cãi.

Bà Cả đọc xong, gương mặt không một chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại ánh lên một sự hài lòng tuyệt đối. "Tốt lắm," bà nói. "Ngươi đã biết cách dùng cái đầu, thay vì chỉ dùng tai mắt."

Tối hôm đó, không cần Bà Cả phải ra tay, chính quan lớn, sau khi xem những bằng chứng mà vợ cả đưa ra, đã nổi giận đùng đùng. Lão quản gia họ Lý bị lôi ra đánh một trận nhừ tử rồi bị đuổi ra khỏi phủ trong sự nhục nhã.

Đêm đó, trong thư phòng, Bà Cả ban thưởng cho Sen. Phần thưởng không phải là tiền bạc hay trang sức. Bà cho phép cô được ngồi cùng bàn, đối ẩm với bà một tuần trà.

"Ngươi thấy không," Bà Cả nói, tay nâng chén trà. "Quyền lực thực sự không phải là la hét hay đánh đập. Nó là sự im lặng. Là khi ngươi biết hết mọi thứ, nhưng lại chọn đúng thời điểm để lật một con bài duy nhất. Một con bài đủ để kết liễu đối thủ."

Bà nhìn Sen, ánh mắt vừa là của một người thầy, vừa là của một người chủ nhân. "Ngươi đã mọc ra những chiếc gai đầu tiên rồi đấy, đóa sen của ta. Nhưng hãy nhớ, gai nhọn có thể bảo vệ ngươi, nhưng cũng có thể làm chính ngươi bị thương. Phải học cách kiểm soát nó."

Sen cúi đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác phức tạp. Cô vừa tự hào về những gì mình đã làm được, về sự công nhận của Bà Cả. Nhưng cô cũng vừa sợ hãi chính bản thân mình. Cô đang dần trở nên giống bà ấy: tính toán, đa nghi, và có phần tàn nhẫn.

Đóa sen trắng ngây thơ ngày nào, giờ đây đã thực sự mọc ra những chiếc gai sắc nhọn. Và nó đang từ từ biến thành một đóa sen đen, quyến rũ nhưng cũng đầy nguy hiểm, trong khu vườn cấm của phủ Thượng Thư.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.