Sáng thứ Sáu tại phòng Marketing của công ty Ánh Dương luôn là một buổi sáng ồn ào nhất. Tiếng nhạc K-pop xập xình từ loa bluetooth của Trang "diva", cô nàng designer sành điệu nhất team. Tiếng sột soạt bóc bánh tráng trộn của Tuấn "mọt sách", chàng copywriter có khả năng biến mọi sản phẩm thành một câu chuyện tình lâm ly bi đát. Và ở trung tâm của mớ hỗn độn đầy sáng tạo đó, là Đỗ An Nhi, Trưởng nhóm Sáng tạo, đang đứng trên bàn, tay cầm một cây thước kẻ, hăng say "chỉ đạo nghệ thuật".
"Không! Cái màu xanh này nó 'quê' quá!" cô nói, giọng đầy uy lực. "Phải là màu xanh mint pastel, trending giới trẻ bây giờ! Anh Tuấn, cái slogan của anh nó 'sến' quá, nghe như văn mẫu thập niên 90 vậy! Phải 'chất' hơn, 'đời' hơn nữa!"
Team Sáng tạo dưới trướng An Nhi là một "ổ" của những con người tài năng nhưng cũng vô cùng "lầy lội". Họ làm việc bằng cảm hứng, vận hành bằng đồ ăn vặt và coi deadline như một khái niệm triết học trừu tượng. Nhưng không ai có thể phủ nhận, họ luôn là team mang lại những chiến dịch thành công và đột phá nhất cho công ty.
Cuộc sống cứ thế bình yên trôi đi, cho đến 9 giờ sáng ngày hôm đó.
Ông Nam, Tổng giám đốc, bước vào phòng Marketing với một vẻ mặt nghiêm trọng khác thường. Theo sau ông là một người đàn ông lạ mặt.
Cả phòng lập tức im bặt. Tiếng nhạc tắt ngấm. Bịch bánh tráng trộn được giấu vội xuống gầm bàn.
Người đàn ông đó cao lớn, mặc một bộ vest màu xám tro được cắt may hoàn hảo, không một nếp nhăn. Anh ta có một gương mặt điển trai như tài tử điện ảnh, với sống mũi cao, đôi môi mỏng và một làn da trắng đến mức con gái cũng phải ghen tị. Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là khí chất của anh ta. Một luồng khí lạnh lẽo, áp bức tỏa ra, khiến cho nhiệt độ căn phòng như giảm xuống vài độ. Đôi mắt anh ta đen láy, sâu và sắc như dao cạo, nhìn lướt qua cả phòng, không dừng lại ở bất cứ ai, một cái nhìn của sự phân tích, không cảm xúc.
"Xin giới thiệu với mọi người," ông Nam hắng giọng. "Đây là anh Vũ Hoàng Minh, sẽ là Giám đốc Marketing mới của chúng ta. Anh Minh vừa từ trụ sở chính ở Singapore chuyển về. Mong mọi người sẽ hợp tác tốt."
Cả team nhìn nhau, nuốt khan. Vũ Hoàng Minh. Cái tên này không hề xa lạ. Anh ta là một huyền thoại, một "chiến thần" trong ngành, nổi tiếng với việc vực dậy những thương hiệu đang trên đà sụp đổ. Nhưng đi kèm với tài năng đó, là một biệt danh không mấy dễ nghe: "Sếp Ác Ma". Người ta đồn rằng, anh ta là một cỗ máy làm việc, không có tình cảm, và có khả năng khiến nhân viên phải khóc chỉ bằng một cái liếc mắt.
Minh bước lên trước một bước. "Chào mọi người. Tôi là Minh," anh ta nói, giọng nói trầm và đều, không một chút biểu cảm. "Tôi không cần những lời chào mừng hoa mỹ. Tôi chỉ cần hiệu quả. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ làm việc."
Nói rồi, anh ta đi thẳng đến bàn họp. "Team Sáng tạo. Trình bày cho tôi về chiến dịch 'Năng lượng Mùa hè' cho sản phẩm nước uống thể thao X-Gen mà các vị đang phụ trách."
An Nhi có chút bất ngờ trước sự đột ngột này, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp. Đây là dự án mà cả team cô đã tâm huyết suốt ba tháng qua. Cô tự tin rằng nó là một kiệt tác.
Cô bắt đầu bài thuyết trình của mình, đầy đam mê và lôi cuốn. Cô nói về ý tưởng, về câu chuyện, về những thông điệp cảm xúc mà họ muốn truyền tải.
Minh chỉ im lặng lắng nghe, mắt không rời khỏi màn hình, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Khi An Nhi kết thúc, cả team đều mong chờ một lời khen. Nhưng Minh chỉ im lặng một lúc lâu.
"Cảm ơn bài trình bày," anh ta cuối cùng cũng lên tiếng. "Rất... đầy màu sắc."
Rồi anh ta đứng dậy, đi đến trước màn hình. "Nhưng nó sẽ thất bại."
Một câu nói phũ phàng.
"Thứ nhất," anh ta bắt đầu, giọng lạnh tanh. "Toàn bộ ý tưởng của các vị dựa trên 'cảm xúc', 'truyền cảm hứng'. Nhưng các vị không có bất kỳ một dữ liệu nào để chứng minh rằng những 'cảm xúc' đó sẽ chuyển hóa thành hành vi mua hàng. Tệp khách hàng mục tiêu của các vị là ai? Độ tuổi? Thu nhập? Thói quen tiêu dùng? Hoàn toàn không có trong báo cáo."
Anh ta lật sang một slide khác. "Thứ hai, kênh truyền thông. Tại sao lại chọn đầu tư vào các TVC đắt đỏ mà bỏ qua các kênh digital marketing có khả năng 'targeting' chính xác hơn? Tỷ lệ ROI (Return on Investment) của kế hoạch này là bao nhiêu? Không có một con số nào."
Anh ta cứ thế, dùng những lý lẽ sắc bén và những dữ liệu lạnh lùng, mổ xẻ và phá nát "đứa con tinh thần" của cả team một cách không thương tiếc.
"Kết luận," anh ta nói. "Chiến dịch này thiếu logic, thiếu cơ sở dữ liệu và có độ rủi ro quá cao. Tôi bác bỏ."
Cả team sững sờ. Ba tháng trời tâm huyết, giờ đây bị vứt vào sọt rác chỉ trong vòng mười lăm phút. Trang "diva" đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.
An Nhi, người nãy giờ vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt vị sếp mới. Lần đầu tiên trong ngày, ánh mắt của Minh mới thực sự dừng lại ở một người.
"Thưa giám đốc," giọng An Nhi không còn sự vui vẻ thường ngày, mà trở nên đanh thép. "Có lẽ anh mới từ Singapore về, nên vẫn chưa hiểu rõ về thị trường Việt Nam."
"Ồ? Vậy cô giải thích cho tôi nghe xem," Minh nhếch mép.
"Ở Việt Nam, marketing không chỉ là những con số," An Nhi nói, ánh mắt rực lửa. "Nó còn là câu chuyện, là sự kết nối, là cảm xúc. Dữ liệu có thể giúp chúng ta bán được một sản phẩm. Nhưng chỉ có cảm xúc mới có thể xây dựng nên một thương hiệu. Và nếu anh chỉ nhìn mọi thứ qua những con số lạnh lẽo, có lẽ, anh mới là người 'thiếu logic' ở đây."
Cả căn phòng như nín thở trước màn "bật" sếp không thể nào gắt hơn.
Vũ Hoàng Minh nhìn cô gái đang đứng đối diện mình. Một cô gái nhỏ nhắn nhưng lại có một khí thế không hề nhỏ. Đôi mắt cô trong veo nhưng lại đầy sự thách thức.
Anh ta không nổi giận. Thay vào đó, một nụ cười gần như không thể nhận ra, một nụ cười của sự hứng thú, khẽ hiện lên trên môi anh ta.
"Hay lắm," anh ta nói. "Vậy thì hãy chứng minh cho tôi thấy. Rằng 'cảm xúc' của cô có thể tạo ra được 'hiệu quả' mà tôi cần. Hạn chót: hai tuần."
Nói rồi, anh ta quay người, bỏ ra khỏi phòng họp, để lại một bãi chiến trường và một lời thách đấu. Cơn bão mang tên sếp mới đã chính thức đổ bộ. Và cuộc chiến giữa "Ác ma" và "Cô nàng lắm chiêu", chỉ vừa mới bắt đầu.