sếp ác ma và cô nàng lắm chiêu

Chương 2: Cuộc Chiến Không Khoan Nhượng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn "chào sân" đầy sóng gió, phòng Marketing của Ánh Dương chính thức bước vào một kỷ nguyên mới: kỷ nguyên "Vũ Hoàng Minh".

Team Sáng tạo, sau khi bị "dội một gáo nước lạnh", đã rơi vào trạng thái chán nản tột độ.

"Thôi xong rồi," Trang "diva" vừa chấm nước mắt vừa nói. "Cái tên sếp mới này đúng là một con robot không cảm xúc. Chắc từ giờ chúng ta phải thiết kế bằng bảng tính Excel quá."

"Hay là mình xin nghỉ việc hết đi chị Nhi?" Tuấn "mọt sách" rầu rĩ. "Em không thể nào viết slogan mà phải có 'chú thích nguồn dữ liệu' ở dưới được."

An Nhi, dù trong lòng cũng đang tức sôi máu, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần cho cả team. "Mọi người bình tĩnh! Sếp mới thì có luật mới, đó là chuyện bình thường. Ông ta muốn dữ liệu, chúng ta sẽ cho ông ta dữ liệu! Ông ta muốn hiệu quả, chúng ta sẽ cho ông ta hiệu quả! Nhưng chúng ta sẽ làm theo cách của mình! Team Sáng tạo sẽ không bao giờ đầu hàng trước sự khô khan!"

Lời hiệu triệu của "nữ thần" đã có tác dụng. Cả team lại hừng hực khí thế, quyết tâm chứng minh cho vị sếp mới thấy rằng, "cảm xúc" cũng có sức mạnh của riêng nó.

Trong khi đó, Vũ Hoàng Minh bắt đầu công cuộc "cải tổ" của mình. Một loạt các email với tiêu đề "Quy định mới của Phòng Marketing" được gửi đi.

Điều 1: Giờ làm việc bắt đầu từ 8 giờ sáng. Mọi trường hợp đi trễ sẽ bị ghi nhận và ảnh hưởng đến đánh giá cuối tháng. Điều 2: Tất cả các đề xuất sáng tạo đều phải đi kèm một bản phân tích dữ liệu thị trường và dự báo hiệu quả. Điều 3: Cấm ăn vặt tại bàn làm việc trong giờ hành chính để đảm bảo sự tập trung tối đa.

Điều cuối cùng chính là một đòn chí mạng, đánh thẳng vào "văn hóa ẩm thực" của team Sáng tạo. Cả team nhìn vào ngăn kéo chứa đầy bánh tráng, da heo, khô gà của mình mà lòng đau như cắt.

Cuộc sống dưới "triều đại" mới là một chuỗi ngày dở khóc dở cười. Team Sáng tạo, vốn quen với sự tự do, bay bổng, giờ đây phải vật lộn với những con số và quy tắc.

An Nhi, với vai trò "thủ lĩnh phe nổi loạn", đã tìm ra những cách để đối phó một cách vô cùng "sáng tạo".

Cô tuyên bố, giờ nghỉ trưa sẽ được kéo dài thêm 30 phút để tổ chức các buổi "workshop team-building". Và địa điểm của các buổi workshop này, không đâu khác, chính là các hàng quán ăn vặt nổi tiếng xung quanh công ty. Họ không được ăn ở công ty, thì họ sẽ ăn ở ngoài, một cách công khai và hợp pháp.

Khi phải nộp báo cáo dữ liệu, cô không chỉ gửi cho Minh những bảng tính Excel khô khan. Cô đã biến chúng thành những bản infographic đầy màu sắc, với những biểu đồ hình bánh donut, hình que kem, và những icon ngộ nghĩnh. Mọi con số đều chính xác, nhưng cách trình bày thì lại vô cùng "cảm tính", khiến cho Minh mỗi lần đọc báo cáo đều phải nhíu mày, nhưng lại không thể bắt bẻ được.

Những cuộc trao đổi qua email giữa hai người họ trở thành một "đặc sản" của cả phòng. Chúng luôn bắt đầu một cách rất chuyên nghiệp, nhưng lại kết thúc bằng những màn "cà khịa" ngầm đầy thâm thúy.

Minh: "Gửi Trưởng nhóm An Nhi, báo cáo của cô thiếu phần phân tích về 'tỷ lệ chuyển đổi' của đối thủ cạnh tranh." Nhi: "Gửi Giám đốc Hoàng Minh, cảm ơn sự góp ý của anh. Team sẽ bổ sung. Tiện thể, file báo cáo của anh có font chữ hơi khó đọc, ảnh hưởng đến 'trải nghiệm người dùng'. Lần sau anh có thể dùng font Comic Sans cho nó thân thiện hơn được không ạ?"

Họ giống như hai cực của một thỏi nam châm, đối đầu nhau chan chát nhưng lại không thể tách rời. Anh mang đến cho team sự kỷ luật và tư duy chiến lược. Cô thì lại giữ cho ngọn lửa sáng tạo và tinh thần của team không bị dập tắt. Một cách vô thức, họ đang bổ sung cho nhau.

Một buổi tối, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại An Nhi ở lại văn phòng, cố gắng hoàn thiện nốt bản kế hoạch mới để "phục thù" cho kịp deadline hai tuần. Cô làm việc say sưa đến mức không nhận ra có một người khác cũng vẫn chưa về.

Vũ Hoàng Minh bước ra khỏi phòng làm việc riêng của mình. Anh ta định đi về, nhưng lại khựng lại khi thấy ánh đèn vẫn còn sáng ở khu vực của team Sáng tạo. Anh thấy An Nhi đang ngồi đó, gương mặt tập trung, tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím. Xung quanh cô là một mớ những bản phác thảo, những tờ giấy ghi chú đủ màu sắc.

Anh đứng đó, lặng lẽ quan sát cô từ xa. Anh thấy được sự đam mê, sự quyết tâm trong đôi mắt cô. Dù anh không đồng ý với phương pháp làm việc của cô, nhưng anh không thể phủ nhận được tài năng và sự tận tụy của người con gái này.

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến máy bán nước tự động, mua một lon cà phê lạnh, rồi quay trở lại bàn làm việc của cô. Cô vẫn đang quá tập trung, không hề hay biết. Anh nhẹ nhàng đặt lon cà phê xuống góc bàn của cô, rồi lặng lẽ rời đi.

Một lúc lâu sau, khi vươn vai vì mỏi, An Nhi mới phát hiện ra lon cà phê. Nó vẫn còn lạnh ngắt. Cô ngạc nhiên, nhìn quanh văn phòng trống trải. Ai đã để nó ở đây?

Cô cầm lon cà phê lên, cảm nhận hơi lạnh lan tỏa vào lòng bàn tay. Trong một khoảnh khắc, hình ảnh vị sếp "ác ma" với gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô. Cô lắc đầu. "Không thể nào. Chắc là chị lao công để quên thôi."

Cô bật nắp lon cà phê, uống một ngụm. Vị ngọt đắng của cà phê, không hiểu sao, lại khiến cho lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Cuộc chiến không khoan nhượng giữa họ, dường như, đã có một diễn biến bất ngờ đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×