Bảy giờ tối. Phòng họp số 3, nơi mà một tháng trước, Minh đã thẳng thừng bác bỏ kế hoạch của Nhi, giờ đây lại trở thành nơi diễn ra "cuộc họp" định mệnh của họ.
An Nhi bước vào, trong lòng có chút hồi hộp. Minh đã ngồi chờ sẵn. Anh ta không ngồi ở ghế chủ tọa, mà ngồi ở một chiếc ghế bình thường, đối diện với cô. Trên bàn không phải là laptop hay máy chiếu, mà chỉ có hai tách cà phê nóng.
"Ngồi đi," anh nói, giọng anh đã bớt đi phần ra lệnh.
Cô ngồi xuống. Sự im lặng lại bao trùm.
"Về chuyện ở Đà Nẵng," cuối cùng anh ta cũng lên tiếng. Anh ta lại bắt đầu theo cái cách khô khan như thường lệ. "Dữ liệu phân tích cho thấy, đã có một sự kiện nằm ngoài dự đoán xảy ra, gây ra một sự thay đổi đáng kể trong các biến số của mối quan hệ công việc giữa chúng ta."
An Nhi nghe xong chỉ muốn đứng dậy bỏ về. "Trời ơi, Vũ Hoàng Minh! Anh có thể dùng ngôn ngữ của con người bình thường được không?" cô bực bội. "Đó không phải là 'sự kiện', đó không phải là 'biến số'! Đó là một nụ hôn, và... và nhiều hơn thế nữa! Chúng ta đã ngủ với nhau! Anh nói ra câu đó khó lắm sao?"
Sự thẳng thắn của cô khiến Khoa có chút sững lại. Anh ta tháo cặp kính xuống, đưa tay lên xoa xoa vầng trán. "Được rồi. Anh xin lỗi. Anh... không quen với việc này."
"Em biết," cô thở dài. "Vậy anh gọi em đến đây để làm gì? Để 'tổng kết báo cáo' à?"
"Gần giống như vậy," anh ta thừa nhận. "Anh cần phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cái 'biến số' đó, nó đã gây ra một 'lỗi' vĩnh viễn trong hệ thống logic của anh. Và... anh nhận ra rằng, anh không muốn 'fix' cái lỗi đó."
An Nhi ngước lên nhìn anh.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, lần đầu tiên, ánh mắt anh không có sự phân tích, mà là một sự bối rối chân thành. "An Nhi, anh không biết phải gọi cảm giác này là gì. Anh chỉ biết rằng, từ khi có em, thế giới của anh đã không còn chỉ có hai màu đen trắng nữa. Anh nghĩ đến em nhiều hơn cả việc nghĩ đến KPI. Và khi thấy em cười, 'CPU' trong đầu anh dường như hoạt động tốt hơn."
Đó có lẽ là một lời tỏ tình. Lời tỏ tình kỳ quặc và "công nghệ cao" nhất mà cô từng được nghe. Nhưng nó lại vô cùng chân thật.
"Em cũng vậy," cô lí nhí. "Em ghét anh. Nhưng em cũng không thể ngừng suy nghĩ về anh. Em ghét sự khó ở của anh, nhưng lại thích sự thông minh của anh. Em... cũng bị 'lỗi' giống như anh rồi."
Họ đã thú nhận. Một cách vụng về, ngượng ngùng.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" cô hỏi.
"Chúng ta cần những 'điều khoản' mới," Khoa nói, anh lại quay về với tư duy logic. "Anh đề nghị, chúng ta sẽ bắt đầu một 'giai đoạn thử nghiệm' cho mối quan hệ này."
"Thử nghiệm?"
"Phải. Giai đoạn beta. Chúng ta sẽ tìm hiểu nhau. Nhưng có một quy tắc tối quan trọng: phải giữ bí mật tuyệt đối ở công ty. Sự đối đầu giữa chúng ta chính là lớp ngụy trang tốt nhất."
Phương Anh bật cười. "Anh đúng là không bao giờ hết 'logic' được mà." Cô gật đầu. "Được. Em đồng ý tham gia 'giai đoạn beta' này."
Bầu không khí căng thẳng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự ngượng ngùng ngọt ngào.
"Cuộc họp... kết thúc được chưa ạ?" cô hỏi, cố tình trêu chọc.
"Chưa," Minh lắc đầu. Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh cô. "Vẫn còn một 'hạng mục' nữa cần phải 'thảo luận'."
Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn lần này không còn sự bất ngờ hay bồng bột nữa. Nó chậm rãi, dịu dàng, nhưng rồi nhanh chóng trở nên sâu và mãnh liệt hơn.
Anh bế cô lên, đặt cô ngồi trên chiếc bàn họp lạnh lẽo. "Anh nghĩ... chúng ta cần phải 'kiểm tra' lại 'dữ liệu' của đêm qua, để đảm bảo tính chính xác."
"Kiểm tra... như thế nào?" cô thở dốc.
Anh không trả lời. Anh chỉ dùng hành động của mình để cho cô thấy. Ngay tại phòng họp, nơi đã từng là chiến trường của họ, một cuộc "hòa giải" nồng cháy đã diễn ra. Mọi quy tắc, mọi điều khoản, một lần nữa, lại bị phá vỡ. Họ lao vào nhau, khám phá nhau, hòa quyện vào nhau. Cuộc họp "kín", cuối cùng đã kết thúc bằng một "biên bản" không thể nào nóng bỏng hơn.