Bình minh ở Đà Nẵng đẹp một cách tàn nhẫn. Ánh nắng vàng ươm len lỏi qua khe rèm, chiếu lên sàn phòng khách sạn, nơi quần áo của một người đàn ông và một người phụ nữ vẫn còn vương vãi.
Đỗ An Nhi tỉnh dậy trước. Đầu cô đau như búa bổ, không chỉ vì rượu vang đêm qua, mà còn vì những gì đã xảy ra sau đó. Cô từ từ mở mắt, và cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là gương mặt của Vũ Hoàng Minh đang ngủ say ngay bên cạnh.
Anh ta, khi ngủ, không còn vẻ "ác ma" nữa. Hàng mày kiếm không còn cau lại, đôi môi mỏng thường ngày mím chặt giờ lại hơi hé mở, trông có phần... hiền lành. Cô bất giác đưa tay lên, định chạm vào vết sẹo mờ trên trán anh, một vết sẹo mà cô chưa bao giờ để ý.
Nhưng rồi cô rụt tay lại như phải bỏng.
Trời đất ơi! Mình đã làm gì thế này?
Cô đã ngủ với sếp của mình. Kẻ thù không đội trời chung của mình. Mọi ký ức của đêm qua ùa về: nụ hôn trong thang máy, sự cuồng nhiệt, những lời thì thầm, những cái chạm nóng bỏng. Mặt cô đỏ bừng lên.
Cô nhẹ nhàng, rón rén nhất có thể, ngồi dậy, cố gắng thoát ra khỏi chiếc giường mà không gây ra tiếng động. Cô nhặt lại quần áo của mình, định bụng sẽ lẻn về phòng bên cạnh và vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi cô vừa đặt chân xuống sàn, một giọng nói khàn khàn đã vang lên từ phía sau.
"Em định đi đâu vậy?"
Minh đã tỉnh. Anh ta đang ngồi trên giường, mái tóc có chút rối, ánh mắt nhìn cô không còn lạnh lẽo, mà là một sự phức tạp khó tả.
"Tôi... à... em..." An Nhi lúng túng, cô không biết phải xưng hô như thế nào nữa. "Em về phòng."
"Tại sao phải về?"
"Thì... đó là phòng của em mà."
Không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng. Họ, hai con người luôn hoạt ngôn trong những cuộc đấu khẩu, giờ đây lại không thể nói được một câu trọn vẹn.
Chuyến bay trở về Sài Gòn là một sự tra tấn thực sự. Họ vẫn ngồi cạnh nhau, nhưng không ai nói với ai lời nào. Sự im lặng lần này không phải là sự đối đầu, mà là một sự bối rối không thể diễn tả. Họ ý thức được từng cử động nhỏ của đối phương. Một cái hít thở, một cái cựa mình, cũng đủ khiến không khí trở nên căng thẳng.
Khi họ trở lại văn phòng, cả hai đều cố gắng tỏ ra thật bình thường, như thể chuyến đi công tác vừa rồi chỉ đơn thuần là công việc. Họ lao vào xử lý email, họp hành, trở lại với vai diễn "Sếp Ác Ma" và "Cô Nàng Lắm Chiêu".
Nhưng các "camera chạy bằng cơm" trong phòng Marketing không dễ bị lừa như vậy.
"Chị có thấy lạ không?" Trang "diva" thì thầm với Tuấn "mọt sách". "Sếp Minh với chị Nhi hôm nay không cãi nhau."
"Đúng vậy," Tuấn gật gù. "Trong buổi họp giao ban, khi chị Nhi đề xuất một ý tưởng hơi 'bay', em đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe sếp 'phun data' rồi. Ai ngờ sếp chỉ im lặng, rồi phán một câu xanh rờn: 'Để tôi xem xét lại'. Lạ thật!"
Họ nhận ra, không khí chiến tranh đã biến mất, thay vào đó là một luồng điện cao thế vô hình chạy qua lại giữa hai người họ. Họ không còn nhìn nhau bằng ánh mắt của kẻ thù, mà là ánh mắt của... hai kẻ vừa cùng nhau làm một việc mờ ám.
An Nhi cố gắng lảng tránh Minh hết mức có thể. Nhưng càng lảng tránh, cô lại càng không thể ngừng suy nghĩ về anh. Hình ảnh của anh đêm đó, nụ hôn của anh, và cả những lời tâm sự của anh trên bãi biển...
Minh cũng không khá hơn. Bộ não logic của anh ta đang trong tình trạng "quá tải hệ thống". Anh ta không thể nào tập trung vào công việc được. Biến số mang tên "Đỗ An Nhi" đã phá vỡ mọi thuật toán của anh ta. Anh ta cần phải giải quyết "bug" này.
Cuối ngày, khi mọi người đã về hết, An Nhi nhận được một tin nhắn trên hệ thống chat nội bộ của công ty. Là từ Vũ Hoàng Minh.
"Tối nay, 7 giờ. Phòng họp số 3."
"Chi vậy sếp? Có dự án gấp ạ?" cô đánh máy trả lời.
Một lúc lâu sau, anh ta mới trả lời lại. Một câu trả lời rất ngắn gọn, nhưng lại khiến tim cô đập loạn xạ.
"Không. Về 'sự kiện' tối qua. Chúng ta cần một cuộc họp."
Cuộc đời cô đúng là không thể tách rời khỏi hai từ "cuộc họp". Đến cả chuyện tình cảm, cũng phải giải quyết bằng một cuộc họp.