Ngày làm việc thứ ba, An Chi nhận được một email từ Thế Phong lúc sáu giờ chiều: “Tám giờ tối nay, có mặt tại văn phòng của tôi để duyệt lại hồ sơ M&A của dự án Nami. Đây là yêu cầu bắt buộc.”
An Chi nhếch môi. Cô hiểu đây là một thử thách. Cô thay một bộ váy lụa đen đơn giản, vừa đủ trang trọng để làm việc, nhưng chất liệu mỏng nhẹ lại tạo cảm giác mềm mại, thoát tục so với những bộ vest cứng nhắc mà cô thường mặc.
Tám giờ tối, cô bước vào văn phòng. Ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt Thế Phong. Anh ta đang ngồi trên ghế bành da, áo sơ mi cởi hai nút đầu, lỏng lẻo hơn thường lệ. Chiếc cà vạt bị nới lỏng, vắt hờ trên cổ. Mái tóc đen hơi rối, cho thấy anh đã làm việc liên tục cả ngày dài. Dưới ánh đèn, Thế Phong không còn là tảng băng mà là một người đàn ông mệt mỏi, ẩn chứa sự quyến rũ chết người.
"Đặt hồ sơ lên bàn. Tôi cần cà phê." Giọng anh ta khàn, như thể đã nói chuyện quá nhiều.
An Chi im lặng pha cà phê, đặt lên bàn làm việc của anh. Cô bắt đầu trình bày các điểm chính trong hồ sơ M&A.
Một tiếng trôi qua. Thế Phong gật đầu, đồng ý với những phân tích của cô. Nhưng sự tập trung của anh ta đang dần giảm xuống. An Chi nhận thấy ánh mắt anh ta đôi khi không nhìn vào hồ sơ mà lại nhìn vào cô.
"Ngài có vẻ mệt," An Chi lên tiếng. "Chúng ta có thể dừng lại ở đây. Mai tôi sẽ trình bày tiếp."
"Không," Thế Phong đáp, giọng đầy kiên quyết. "Phải xong tối nay."
"Ngài đang cố gắng quá sức. Sức khỏe quan trọng hơn."
Anh ta không đáp, chỉ hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. "Tôi cần yên tĩnh."
An Chi hiểu ý, cô ngồi xuống ghế bành đối diện, lật từng trang tài liệu, tạo tiếng sột soạt nhẹ. Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy một tiếng thở đều đều. Thế Phong đã ngủ gục trên ghế bành. Đầu anh ta nghiêng sang một bên, mái tóc rũ xuống trán.
Nhìn anh ta ngủ, sự lạnh lùng thường thấy biến mất. Anh ta chỉ là một người đàn ông mệt mỏi, dễ tổn thương. An Chi cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Cô đứng dậy, tiến lại gần anh. Cô muốn đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc đang vương trên trán anh, muốn chạm vào gương mặt đang ngủ say. Nhưng cô kìm lại.
Thay vào đó, cô cúi xuống, nhặt chiếc cà vạt đang lỏng lẻo trên cổ anh ra. Mái tóc cô xõa xuống, chạm nhẹ vào vai anh. Cô ngửi thấy mùi hương da thuộc, cà phê và một chút mùi rượu vang thoang thoảng. Hơi thở anh phả ra ấm nóng, nhịp nhàng.
Đột nhiên, Thế Phong mở mắt.
Ánh mắt anh ta không còn vẻ mơ màng của giấc ngủ, mà sắc bén và nguy hiểm. An Chi không kịp lùi lại. Cô vẫn đang ở trong tư thế cúi người, hai tay cầm chiếc cà vạt, quá gần anh.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. An Chi có thể thấy rõ những tia máu nhỏ trong mắt anh. Cô nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Cô biết mình đã vi phạm giới hạn.
"Cô đang làm gì?" Giọng Thế Phong khàn đục, đầy cảnh báo.
"Tôi… tôi chỉ tháo cà vạt cho Ngài, vì thấy Ngài mệt."
Thế Phong không trả lời. Anh ta chậm rãi đưa một tay lên, ngón trỏ chạm vào bờ vai cô. Một cái chạm nhẹ, nhưng lại gây ra một dòng điện chạy dọc sống lưng An Chi. Tay anh ta trượt xuống cánh tay cô, siết nhẹ.
"Cô rất giỏi phá vỡ quy tắc." Giọng anh ta thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
"Ngài cũng rất giỏi tạo ra quy tắc," An Chi đáp lại, giọng cô hơi run.
Trong khoảnh khắc đó, lý trí của cả hai đều tan biến. Lời nói chỉ còn là cái cớ.
Thế Phong kéo An Chi lại gần. Bàn tay còn lại của anh ta luồn ra sau lưng cô, kéo cả cơ thể cô vào lòng. Bốn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt anh, không còn sự cấm dục hay lạnh lùng, chỉ còn là một ngọn lửa cuồng nhiệt.
Anh cúi đầu, đặt môi lên môi cô.
Đó không phải là một nụ hôn dịu dàng. Đó là một nụ hôn đầy bản năng, chiếm hữu và cuồng dại. Anh ta cắn nhẹ môi cô, như một cách thăm dò, sau đó luồn lưỡi vào, khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng cô. An Chi ban đầu cứng đờ, sau đó đáp lại. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh gần hơn.
Cả hai đều quên mất họ đang ở đâu. Trong một giây phút ngắn ngủi, văn phòng làm việc sang trọng này biến thành một nơi chỉ dành riêng cho hai người.
Nhưng nụ hôn kết thúc nhanh chóng.
Thế Phong đột ngột buông An Chi ra. Anh ta đẩy cô ra, tay vẫn nắm chặt vai cô. Gương mặt anh ta đỏ bừng, ánh mắt đầy hoảng loạn.
"Cô... cô ra ngoài ngay!"
An Chi đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu. Môi cô hơi sưng, hương vị của anh vẫn còn vương vấn. Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Cô quay lưng đi, nhưng trước khi bước ra, cô liếc nhìn Thế Phong lần cuối. Anh ta ngồi đó, một tay đưa lên che mắt, tay kia nắm chặt lấy bàn. Cơ thể anh ta run rẩy. Có vẻ như anh ta đang tự đấu tranh với một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp bên trong.
An Chi mỉm cười lặng lẽ. Cô biết mình đã chạm đến một điều cấm kỵ. Và cô biết, trò chơi này sẽ không dừng lại ở đây.