Sáng hôm sau, không khí trong Tập đoàn Thiên Phong nặng nề như chì. An Chi đến sớm hơn thường lệ, gương mặt vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp và bình thản, nhưng trong lòng cô là một sự hồi hộp khó tả.
Lúc chín giờ, Thế Phong bước vào văn phòng. Anh ta mặc bộ vest đen, cà vạt thắt chặt hơn bình thường, gần như là siết cổ. Gương mặt anh ta lạnh lùng đến mức đáng sợ, như thể đêm qua chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh ta đi thẳng vào phòng, không hề liếc nhìn An Chi.
Mười lăm phút sau, điện thoại nội bộ reo lên.
"Vào phòng tôi." Giọng Thế Phong khô khốc, không có chút tình cảm nào.
An Chi bước vào. Thế Phong đang đứng đối diện cửa sổ kính lớn, lưng quay về phía cô. Anh ta không hề mời cô ngồi.
"Cô An Chi," anh ta bắt đầu, giọng điệu chuyển từ xưng hô thân mật ngắn ngủi đêm qua thành một sự xa cách lạnh lùng. "Tôi đã xem lại toàn bộ hồ sơ công việc của cô. Sự lơ là của cô đối với giờ giấc và quy tắc làm việc là không thể chấp nhận được."
An Chi biết anh ta đang nói về tối qua. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Thưa Ngài, tôi đã hoàn thành hồ sơ M&A đúng thời hạn. Việc tôi ở lại là theo yêu cầu của Ngài."
Thế Phong quay người lại, ánh mắt anh ta rực lửa, đầy giận dữ và tự đấu tranh.
"Đừng giả vờ ngu ngốc. Tôi đang nói về sự xâm phạm của cô vào không gian cá nhân và sự thiếu chuyên nghiệp. Hành động của cô đêm qua... là một sự khiêu khích không thể tha thứ."
"Khiêu khích?" An Chi cười khẩy, giọng cô sắc bén. "Nếu đó là một sự khiêu khích, thì Ngài đã dễ dàng bị khiêu khích hơn tôi tưởng. Tôi chỉ tháo cà vạt, Ngài là người chủ động hôn tôi, Ngài Thế Phong."
Lời nói này như một nhát dao đâm thẳng vào bức tường phòng thủ của anh ta. Thế Phong sững sờ, cố gắng phủ nhận.
"Đó là một sai lầm. Một sự bột phát do mệt mỏi và áp lực công việc. Nó không mang bất cứ ý nghĩa nào. Cô phải quên nó đi, nếu không, cô sẽ không thể tiếp tục công việc này."
"Quên?" An Chi bước lại gần, vi phạm khoảng cách một mét mà anh ta đã đặt ra. Cô đứng cách anh ta chưa đầy nửa mét. "Ngài nghĩ một nụ hôn như thế là dễ dàng để quên sao? Nó không phải là một cái chạm môi hờ hững, Ngài Thế Phong. Nó đầy dục vọng, đầy chiếm hữu, và nó là cảm xúc thật của Ngài, dù Ngài có cố gắng phủ nhận nó thế nào đi nữa."
Thế Phong lùi lại một bước, tránh né sự gần gũi của cô, nhưng ánh mắt anh ta không hề rời khỏi đôi môi hơi sưng của cô.
"Cô đang vượt quá giới hạn."
"Giới hạn hay là sự hèn nhát?" An Chi quyết liệt truy vấn. "Ngài sợ hãi điều gì? Sợ một mối quan hệ công sở? Hay sợ thừa nhận Ngài không phải là cỗ máy vô cảm? Ngài sợ bị một người phụ nữ làm cho rung động sao?"
Sự khiêu khích của An Chi đã chạm đến điểm yếu của Thế Phong. Cơn thịnh nộ không thể kiểm soát bùng lên.
Anh ta bước sải chân đến, dồn cô vào bức tường kính. Bàn tay anh ta chống mạnh lên bức tường, vây cô lại trong vòng tay. Sự gần gũi đột ngột này khiến An Chi nín thở, nhưng cô không lùi bước.
"Đúng vậy. Tôi thừa nhận. Cô là một sự cám dỗ mà tôi muốn dập tắt ngay lập tức." Thế Phong nghiến răng, hơi thở nặng nhọc. "Cô mang đến sự xáo trộn, sự thiếu kiểm soát. Và tôi ghét điều đó. Tôi ghét việc tôi không thể làm chủ được suy nghĩ của mình khi cô ở gần."
"Đó là lý do Ngài phải đuổi tôi đi sao?"
"Không!" Anh ta đột ngột siết chặt nắm tay. "Tôi sẽ không cho phép cô nghỉ việc. Cô là thư ký giỏi nhất tôi từng có. Nhưng tôi sẽ tăng gấp đôi các quy tắc. Tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã dám phá vỡ sự kỷ luật của tôi. Cô sẽ chỉ là một công cụ làm việc. Không hơn, không kém."
An Chi nhìn vào đôi mắt đầy mâu thuẫn của anh ta. Anh ta đang giận dữ, nhưng sự giận dữ đó lại chứa đựng một sự hấp dẫn bị dồn nén không thể phủ nhận.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay anh ta đang chống trên tường. Hành động này nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, nhưng lại có sức nặng của một lời tuyên chiến.
"Ngài có thể cố gắng. Nhưng tôi không phải là công cụ, Ngài Thế Phong. Tôi là một người phụ nữ. Và Ngài sẽ không thể mãi mãi phủ nhận được khao khát của chính mình."
Thế Phong nhìn cô chằm chằm. Anh ta biết cô nói đúng. Cái chạm tay đơn giản của cô lại khiến cơ thể anh ta nóng lên, cơn giận chuyển hóa thành một sự ham muốn nguyên thủy. Anh ta muốn đè cô xuống sàn ngay tại đây, để chứng minh ai mới là người kiểm soát.
Nhưng lý trí đã chiến thắng. Lần này.
Thế Phong đột ngột buông lỏng tay, lùi lại.
"Ra ngoài! Và tiếp tục làm việc. Nếu cô còn một lần nữa vi phạm nguyên tắc, tôi sẽ không chỉ đuổi việc. Cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi thiệt hại tinh thần và công việc mà cô gây ra."
An Chi gật đầu, nở một nụ cười thắng lợi. "Tôi sẽ chờ đợi xem Ngài có thể giữ vững lý trí của mình được bao lâu, thưa Ngài."
Cô quay lưng, bước ra khỏi phòng, để lại Thế Phong đứng đó, tựa vào cửa sổ kính. Anh ta đưa tay lên xoa thái dương, cảm thấy như thể anh ta vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Lý trí đã chiến thắng, nhưng dục vọng đã để lại một vết thương sâu, không thể xóa nhòa.
(An Chi đã thành công trong việc buộc Thế Phong phải thừa nhận sự hấp dẫn mà anh ta cố gắng chôn vùi. Sự căng thẳng đã được thiết lập: Trò chơi mèo vờn chuột đã bắt đầu.)