sếp cấm dục và cô thư ký táo bạo

Chương 5: Chuyến Công Tác Bão Tố - Phòng Khách Sạn Kề Nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau "cuộc chiến" tại văn phòng, không khí giữa Thế Phong và An Chi trở nên căng thẳng đến đỉnh điểm. Thế Phong trở lại với lớp vỏ bọc lạnh lùng, thậm chí còn nghiêm khắc hơn trước. Mọi mệnh lệnh đều được truyền đạt qua thư ký riêng, và anh ta tránh mặt cô một cách triệt để.

Nhưng An Chi biết, đó chỉ là lớp áo giáp mỏng manh. Cô nhận ra những lần Thế Phong vô tình liếc nhìn cô từ trong phòng, hoặc những lần anh ta nán lại lâu hơn một chút để ngửi thấy mùi hương của cô khi cô vừa rời đi. Sự kiểm soát của anh ta đang trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Tình hình này chỉ càng trở nên kịch tính khi có một chuyến công tác đột xuất đến Đà Nẵng. Mục đích là để đàm phán một hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài.

Thế Phong đã yêu cầu hai thư ký đi cùng, một người là trợ lý cũ, và An Chi. Nhưng vào phút chót, anh ta thông báo chỉ cần An Chi đi cùng.

“Anh ta không tin tưởng ai nữa sao?” An Chi thầm nghĩ.

Tại khách sạn, An Chi nhận phòng và bất ngờ khi thấy phòng của cô kề sát phòng của Thế Phong. Chỉ một cánh cửa nhỏ ngăn cách hai căn phòng, một loại phòng suite có thể thông nhau nếu khách yêu cầu. An Chi nhận thấy điều này không hề vô tình.

Buổi tối, cuộc đàm phán kéo dài. Đối tác đưa ra nhiều yêu cầu vô lý. Thế Phong kiên nhẫn đáp trả, nhưng sự mệt mỏi đã hiện rõ trên gương mặt anh. An Chi ngồi bên cạnh, ghi chép và đôi khi đưa ra những gợi ý sắc bén. Màn đêm buông xuống, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.

Thế Phong uống một ly rượu mạnh sau khi đối tác đã rời đi. "Họ muốn làm khó," anh ta nói khẽ, giọng đầy mệt mỏi.

"Đúng vậy," An Chi đáp, cô bắt đầu dọn dẹp các tài liệu. "Họ đang cố gắng tìm điểm yếu của chúng ta."

Thế Phong nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi nhưng lại chứa đựng một sự đánh giá cao. "Cô đã làm rất tốt hôm nay, An Chi."

Một lời khen hiếm hoi.

"Cảm ơn Ngài."

Sau đó, họ trở về phòng. An Chi cảm thấy không thoải mái, cô biết mình đang ở quá gần "lãnh địa" của anh ta.

Cô cố gắng giữ mọi thứ thật im lặng. Nhưng sau một ngày dài, sự mệt mỏi khiến cô ngủ thiếp đi ngay trên ghế sofa.

Khoảng nửa đêm, An Chi giật mình tỉnh dậy. Một cơn khát cháy cổ họng. Cô tìm cách vào bếp lấy nước. Vô tình, một chiếc ly thủy tinh rơi xuống, tạo ra một tiếng vỡ loảng xoảng.

Tiếng động đủ lớn để Thế Phong nghe thấy. Anh ta lập tức bật dậy, nghĩ rằng có kẻ đột nhập. Anh ta lấy áo khoác, bước sang phòng An Chi. Cánh cửa phòng suite thông nhau vẫn mở.

Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu vào căn phòng của cô. Thế Phong nhìn thấy An Chi đang loay hoay nhặt mảnh vỡ. Cô mặc một bộ váy ngủ lụa mỏng, hai dây trễ vai. Ánh sáng mờ ảo, cơ thể cô như ẩn hiện. Làn da trắng nõn và đường cong mềm mại của cô như một sự cám dỗ. Thế Phong đứng sững lại.

"Cô không sao chứ?" Giọng anh ta trầm, nhưng lại chứa đựng một chút lo lắng.

An Chi giật mình ngẩng lên. "Ngài Thế Phong? Xin lỗi, tôi đã vô tình làm vỡ ly."

Ánh mắt anh ta không hề nhìn vào mảnh vỡ, mà tập trung hoàn toàn vào cô.

"Đừng nhặt nữa. Để tôi." Thế Phong bước vào, không gian trở nên ngột ngạt.

Khi anh ta cúi xuống, An Chi đã lùi lại. Nhưng anh ta lại nhanh hơn, bàn tay anh ta túm lấy cổ tay cô. Da tay anh ta lạnh nhưng lại mạnh mẽ.

"Cô không được làm bừa. Để tôi làm."

An Chi không nói gì. Cô biết cô đã kích hoạt sự căng thẳng trong người anh ta. Hơi thở của anh ta trở nên nặng nề.

"Tại sao cô lại mặc bộ đồ này?" Anh ta đột nhiên hỏi.

"Đó là quần áo ngủ của tôi, thưa Ngài."

Anh ta đưa bàn tay còn lại lên, chạm vào vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trần của cô. Tay anh ta lạnh, nhưng chạm đến đâu, da cô như bốc lửa đến đó.

"Đây là khách sạn, cô không sợ sao?" Giọng anh ta khàn đi.

"Tôi không sợ. Tôi tin tưởng Ngài."

Sự tin tưởng của cô là một đòn chí mạng. Thế Phong ngỡ ngàng. Anh ta buông cổ tay cô ra, siết chặt vai cô.

"Đừng nói những lời như thế."

An Chi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh ta. "Tại sao? Ngài sợ những lời nói đó sao?"

Thế Phong như bị thôi miên. Mắt anh ta nhắm lại, anh ta nghiêng đầu, áp mặt vào bàn tay An Chi.

"Anh muốn em," anh ta thì thầm, giọng nói như một lời thú tội. "Từ ngày đầu tiên em bước vào văn phòng, anh đã muốn em rồi."

An Chi run rẩy, sự căng thẳng và khao khát trong cô bùng lên.

Họ hôn nhau, nụ hôn lần này không còn là sự khám phá, mà là một sự bùng nổ, một sự giải phóng khao khát bị kìm nén. Thế Phong kéo cô lại, đè cô vào tường, bàn tay anh ta không còn giữ khoảng cách mà điên cuồng vuốt ve cơ thể cô. Ánh sáng mờ ảo, không khí nóng lên, những mảnh vỡ dưới sàn dường như cũng đang chứng kiến màn kịch này.

Anh ta hôn xuống cổ cô, cắn nhẹ, để lại dấu vết. An Chi rên rỉ, cô hoàn toàn đầu hàng trước sự thống trị của anh ta.

Thế Phong đưa tay xuống, kéo khóa váy ngủ của cô xuống. Anh ta nhìn vào mắt cô, ánh mắt đầy sự chiến thắng, và cả sự đau khổ. Anh ta đã hoàn toàn thất bại trước lý trí của mình.

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ từ bên ngoài hành lang vang lên. Tiếng bước chân của một nhân viên khách sạn đi ngang qua.

Lý trí của Thế Phong chợt quay lại. Anh ta buông An Chi ra, hơi thở dồn dập.

"Không được," anh ta nói, giọng khàn. Anh ta cài lại khóa váy cho cô. "Chúng ta không thể làm vậy."

An Chi nhìn anh, ánh mắt đầy sự thất vọng. "Tại sao? Ngài Thế Phong, tại sao?"

"Không phải lúc này," anh ta nói. "Không phải ở đây."

Anh ta quay lưng lại, bước ra khỏi phòng, để lại An Chi đứng một mình trong căn phòng hỗn loạn, với cơ thể nóng bừng và trái tim tan vỡ. Anh ta đã dừng lại ở ranh giới cuối cùng. Nhưng cả hai đều biết, ranh giới đó đã mong manh hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×