sếp cấm dục và cô thư ký táo bạo

Chương 6: Nguyên Tắc Bị Phá Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến công tác trở về, Thế Phong không còn giữ được vẻ ngoài bình thản nữa. Anh ta gần như là một người khác: Cáu kỉnh, làm việc quá sức, và tránh nhìn vào mắt An Chi. Đêm đó tại khách sạn đã trở thành cơn ác mộng tái diễn trong tâm trí anh ta. Anh ta thường xuyên gặp ác mộng, nơi hình ảnh An Chi trong chiếc váy lụa mỏng manh ám ảnh anh, khiến anh tỉnh giấc trong trạng thái kiệt sức.

Anh ta lại bắt đầu tăng cường thêm các quy tắc: An Chi không được phép vào phòng anh sau 7 giờ tối; tất cả báo cáo phải được gửi qua thư ký phụ; và cô phải chuyển bàn làm việc ra xa hơn một chút so với cửa phòng anh.

An Chi hiểu rõ sự đấu tranh của anh ta. Lần này, cô quyết định không đối đầu trực tiếp bằng lời nói, mà dùng chính sự quyến rũ của mình để tấn công vào nguyên tắc đã mục ruỗng của Thế Phong.

Ngày hôm đó là cuộc họp quan trọng với cổ đông. An Chi mặc một bộ váy công sở màu đỏ rượu vang, tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài. Cô trang điểm nhẹ nhưng đủ sắc sảo. Cô bước đi trong văn phòng với một sự tự tin đầy khiêu khích, khiến không chỉ các đồng nghiệp nam mà ngay cả thư ký phụ và nhân viên nữ cũng phải ngoái nhìn.

Thế Phong chú ý đến cô ngay lập tức. Trong cuộc họp, anh ta cố gắng không nhìn về phía cô, nhưng mỗi khi cô đứng dậy trình bày, giọng nói tự tin và đôi chân dài của cô lại trở thành tâm điểm trong tầm mắt anh ta.

"Thưa Ngài," An Chi nói sau cuộc họp, giọng cô dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. "Có một tài liệu cần Ngài ký trực tiếp ngay bây giờ để gửi đi Châu Âu kịp giờ."

Cô biết rõ đó chỉ là một cái cớ. Tài liệu này không khẩn cấp đến thế.

An Chi bước vào phòng, cô đặt hồ sơ lên bàn anh ta. Thay vì đứng chờ ở khoảng cách an toàn, cô lại nghiêng người về phía trước một chút, khiến mùi hương của cô quấn quýt lấy anh. Chiếc áo vest của cô trễ xuống, để lộ phần cổ và xương quai xanh tinh tế.

Thế Phong đang ký tên. Tay anh ta đột ngột dừng lại. Anh ta hít một hơi thật sâu, như thể đang cố gắng lấp đầy phổi mình bằng mùi hương của cô.

"Cô đang làm gì?" Anh ta gằn giọng, không ngước lên.

"Làm việc, thưa Ngài," An Chi đáp, giọng cô thủ thỉ. "Tôi đang chờ chữ ký của Ngài."

"Lùi lại."

"Tôi không muốn."

An Chi biết cô đang chơi với lửa. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve phần vai áo của anh ta, nơi vết cắn nhẹ đêm đó vẫn còn mờ ảo trong tâm trí cả hai.

"Ngài sợ tôi sao, Ngài Thế Phong?"

"Cô đang thách thức giới hạn chịu đựng của tôi." Anh ta buông bút, ngước lên. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, chứa đựng sự khao khát bị kìm nén suốt mấy ngày qua. "Hậu quả sẽ rất lớn."

"Tôi chấp nhận hậu quả. Nhưng Ngài Thế Phong, Ngài không thể bắt tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không thể cứ giữ khoảng cách một mét khi cơ thể tôi vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của Ngài."

Lời nói này của An Chi là một cú đấm mạnh. Thế Phong đứng dậy, anh ta mạnh mẽ túm lấy eo cô.

"Vậy cô muốn gì?" Anh ta gầm gừ, kéo cô áp sát vào bàn làm việc.

"Tôi muốn Ngài thừa nhận. Rằng Ngài muốn tôi, và mọi quy tắc của Ngài đều vô dụng khi đứng trước khao khát này."

Sự gần gũi này là quá sức chịu đựng. Thế Phong hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta đặt môi lên cô, không phải là một nụ hôn cuồng nhiệt như lần trước, mà là một sự trừng phạt. Anh ta cắn, anh ta nút lấy môi cô, như thể muốn nuốt chửng sự kiêu ngạo của cô.

An Chi đáp lại, vòng tay cô siết chặt sau cổ anh.

Nhưng đúng lúc sự khao khát đạt đến đỉnh điểm, Thế Phong lại buông ra. Anh ta đẩy cô khỏi người mình, thở dốc.

"Ra ngoài! Cô đã thành công trong việc phá vỡ sự kiên nhẫn của tôi. Nhưng tôi sẽ không để cô phá hủy mọi thứ!"

Anh ta quay lưng lại, bước vào phòng tắm riêng.

An Chi biết anh ta cần dùng nước lạnh để dập tắt ngọn lửa cô vừa thắp lên. Cô nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, và hiểu rằng, lý trí của anh ta đã bị phá vỡ. Anh ta đã thừa nhận (dù chỉ bằng hành động và sự hoảng loạn) rằng cô là một sự cám dỗ mà anh ta không thể kiểm soát.

Cô chỉnh lại trang phục, bước ra khỏi phòng. Thế Phong đã thua trong cuộc chiến của lý trí. Và cô sẽ chờ anh ta hoàn toàn đầu hàng trước cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×