sếp cấm dục và cô thư ký táo bạo

Chương 7: Giữa Giấy Tờ và Hơi Thở Nóng Bỏng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, sau cuộc họp căng thẳng và sự giằng co đầy khao khát trong văn phòng, Thế Phong đã đuổi An Chi về, gần như là đẩy cô ra. Anh ta ở lại, cố gắng làm việc để dập tắt ngọn lửa trong lòng, nhưng tất cả đều vô ích. Anh ta không thể tập trung, mỗi lần nhìn vào tập hồ sơ, anh lại thấy hình ảnh An Chi trong bộ váy đỏ rượu vang, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng đôi mắt đầy sự quyến rũ.

Đến gần nửa đêm, Thế Phong mới ra khỏi phòng tắm, cơ thể anh ta vẫn còn râm ran cảm giác bỏng rát. Anh bước ra ngoài, định đi về. Ánh đèn văn phòng đã tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng mờ từ hành lang. Anh ta sững người khi thấy An Chi vẫn đang ngồi gục đầu trên bàn làm việc của cô.

Trái tim anh ta thắt lại. Anh đã quên mất, hôm nay anh giao cho cô một khối lượng công việc khổng lồ, như một cách để trừng phạt và giữ khoảng cách. Anh tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng.

An Chi ngủ thiếp đi, dáng vẻ của cô không còn sự mạnh mẽ, tự tin thường thấy. Mái tóc buông lơi, vài sợi tóc rũ xuống che đi một phần gương mặt. Dưới ánh đèn, cô trông thật yếu đuối và đáng yêu. Anh ta không thể kìm lòng được, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc vương trên mặt cô.

Sự "ngây thơ" trong giấc ngủ của cô đã phá hủy bức tường cuối cùng trong lòng Thế Phong. Anh nhận ra rằng, dù cô có táo bạo, quyến rũ đến đâu, thì cô vẫn là một người phụ nữ cần được bảo vệ. Lòng anh ta ngập tràn sự dịu dàng và một cảm giác nâng niu bí mật dành riêng cho cô.

Anh ta cúi xuống, bế An Chi lên một cách nhẹ nhàng. Cô rên khẽ, dụi đầu vào lồng ngực anh. Anh ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc của cô, và một khao khát bùng lên mạnh mẽ.

Thế Phong đưa cô vào phòng làm việc của mình, đặt cô lên ghế sô pha. Anh ta không muốn làm cô thức giấc, nhưng bản thân anh ta không thể rời đi. Anh ngồi xuống đối diện, nhìn cô ngủ.

Đúng lúc đó, An Chi đột nhiên mở mắt. Cô nhìn thấy anh, và nụ cười rạng rỡ nở trên môi.

"Ngài Thế Phong?" Cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.

"Cô ngủ quên," anh ta đáp, giọng khàn.

An Chi không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm vào gương mặt anh. "Ngài không giận em sao?"

Thế Phong không thể kìm nén được nữa. Anh ta cúi xuống, hôn cô. Nụ hôn này không phải sự giận dữ hay hoảng loạn, mà là một nụ hôn của sự đầu hàng. Anh ta hôn cô một cách say đắm, cuồng nhiệt.

An Chi đáp lại, mạnh mẽ và chân thành. Cô không còn giằng co, không còn thử thách, mà chỉ muốn thể hiện sự khao khát của mình.

Thế Phong bế An Chi lên, đặt cô lên bàn làm việc. Giữa đống tài liệu, hồ sơ quan trọng và những chiếc bút máy đắt tiền, anh ta mạnh mẽ cởi bỏ chiếc áo vest của mình, rồi cởi từng cúc áo sơ mi của cô. Anh ta hôn lên xương quai xanh, lên cổ, và xuống dưới nữa.

Cả hai đều quên mất họ đang ở đâu. Ánh đèn văn phòng mờ ảo, không khí căng thẳng và đầy áp lực của công việc, giờ đây lại trở thành phông nền cho một sự cuồng nhiệt thể xác bùng nổ. Thế Phong không còn là CEO lạnh lùng, anh ta là một người đàn ông hoàn toàn thuộc về cảm xúc.

Anh ta thì thầm những lời yêu thương, những lời mà anh ta đã giấu kín bấy lâu nay. "Anh muốn em, An Chi. Anh chỉ muốn em."

An Chi đáp lại bằng những tiếng rên rỉ, cô siết chặt lấy lưng anh, để lại những vết cào dài. Họ hoàn toàn thuộc về nhau, trong một đêm đầy bất ngờ, đầy cuồng dại, tại một nơi mà họ chưa bao giờ tưởng tượng đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×