Tiếng chuông điện thoại của Thế Phong vang lên inh ỏi, cắt đứt giấc ngủ ngắn và đầy mộng mị của cả hai.
An Chi mở mắt, cảm thấy cơ thể rã rời nhưng tâm trí lại nhẹ nhõm đến lạ lùng. Cô đang nằm trọn trong vòng tay Thế Phong, trên ghế sô pha da thật trong phòng giám đốc. Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta vương vãi trên sàn nhà, giữa những tập tài liệu rơi vãi. Ánh sáng bình minh màu cam nhạt đang len lỏi qua ô cửa kính lớn, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Cô ngước nhìn Thế Phong. Gương mặt anh ta vẫn còn nét mệt mỏi nhưng đã dịu đi rất nhiều. Anh ta nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm không còn vẻ hoảng loạn hay giận dữ, mà chứa đựng sự phức tạp giữa thỏa mãn và mâu thuẫn.
"Chào buổi sáng," An Chi khẽ nói, nụ cười tinh nghịch vẫn giữ trên môi.
Thế Phong vuốt nhẹ mái tóc cô, sau đó đẩy cô ra một cách dứt khoát.
"Dậy đi, An Chi. Chúng ta có hai giờ trước khi nhân viên tới." Giọng anh ta trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng pha lẫn một chút khàn đặc biệt.
Họ nhanh chóng mặc lại quần áo, cố gắng sắp xếp lại phòng giám đốc hỗn loạn. Cảnh tượng này vừa lộn xộn vừa gợi cảm một cách kỳ lạ: Hai người quyền lực, vừa trải qua một đêm cuồng nhiệt, đang vội vã che đậy dấu vết của sự đam mê.
Khi mọi thứ gần như trở lại trật tự, Thế Phong đưa tay ra hiệu cho An Chi ngồi xuống.
"Nghe đây," anh ta nói, giọng anh ta rất nghiêm túc, "Chuyện tối qua... không được phép lặp lại. Nó là một sự bột phát không thể kiểm soát, nhưng nó đã xảy ra. Và chúng ta cần thiết lập một quy tắc mới cho mối quan hệ này."
An Chi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô biết đây là khoảnh khắc quyết định. "Ngài muốn gì?"
"Chúng ta sẽ tiếp tục mối quan hệ này," Thế Phong tuyên bố, như thể đang đưa ra một phán quyết. "Nhưng nó sẽ chỉ giới hạn ở việc thỏa mãn thể xác. Cô vẫn là thư ký của tôi ở công ty. Chúng ta tuyệt đối giữ bí mật. Mối quan hệ này không có danh phận, không có yêu cầu, không có sự ràng buộc tình cảm."
An Chi cảm thấy một nhói đau nhẹ trong lòng. Anh ta đang cố gắng biến cô thành một "người tình bí mật", một công cụ giải tỏa khao khát.
"Tôi hiểu," An Chi đáp, giọng cô điềm tĩnh đến bất ngờ. "Mối quan hệ này sẽ chỉ là thỏa mãn thể xác. Nhưng tôi có một điều kiện."
Thế Phong nhướng mày, tỏ vẻ khó chịu. "Điều kiện?"
"Đúng vậy. Nếu Ngài muốn giữ mối quan hệ này thuần túy là thể xác, thì ít nhất, Ngài phải thành thật với cảm xúc của mình khi ở bên tôi. Ngài có thể lạnh lùng ngoài kia, nhưng khi chỉ có hai chúng ta, tôi cấm Ngài được nói dối bản thân, cấm Ngài dùng lý trí để phủ nhận những gì Ngài cảm nhận."
Cô bước lại gần anh ta, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết cắn mờ trên cổ anh ta.
"Tôi không muốn một người đàn ông dối trá trên giường, Ngài Thế Phong. Và tôi không muốn Ngài phải đau khổ vì cố gắng đóng vai một người máy. Nếu chỉ là thể xác, hãy để nó là thể xác chân thật nhất."
Thế Phong nhìn cô chằm chằm. Điều kiện của cô không nhằm mục đích đòi hỏi danh phận, mà lại nhằm mục đích phá hủy lớp phòng vệ cảm xúc của anh ta một cách tinh vi hơn.
Cuối cùng, anh ta gật đầu, sự chấp nhận này là một lời thú nhận thầm lặng. "Được. Đó là một thỏa thuận."
"Tuyệt vời. Thư ký của Ngài sẽ ghi nhớ điều khoản đó." An Chi mỉm cười, nụ cười này không còn sự thách thức, mà là một sự cam kết.
Đúng lúc đó, tiếng thang máy kêu lên, báo hiệu nhân viên đã bắt đầu đến. Họ lập tức trở lại vị trí của mình. Thế Phong bước ra khỏi phòng tắm, trở lại với bộ vest chỉn chu, lạnh lùng, hoàn toàn là CEO Thế Phong. An Chi ngồi vào bàn, là thư ký An Chi chuyên nghiệp, không một tì vết.
Nhưng cả hai đều biết, đằng sau cánh cửa khóa kia, một bí mật nóng bỏng đã được thiết lập, và mối quan hệ "người tình bí mật" đầy mâu thuẫn này sẽ là một thử thách lớn cho cả lý trí và cảm xúc của họ.