Tin tức "cô bé Cà phê" được đích thân CEO triệu tập để báo cáo trong một cuộc họp quan trọng đã lan đi với tốc độ của một cơn bão. Cả phòng Kế hoạch, và có lẽ là cả mấy tầng lầu xung quanh, đều xôn xao bàn tán. Có người tò mò, có người hả hê chờ xem kịch hay, và cũng có người lo lắng cho số phận của cô thực tập sinh bé nhỏ.
Chị Chi, người trưởng nhóm, là người sốc nhất. Chị ta không thể tin được kế hoạch "mượn hoa cúng Phật" của mình lại thất bại một cách thảm hại như vậy. CEO không những không khen ngợi, mà còn chỉ đích danh Hạ Vy. Điều đó chẳng khác nào một cái tát vào mặt chị ta trước toàn thể công ty. Chị ta nhìn Hạ Vy bằng một ánh mắt hình viên đạn, sự thân thiện giả tạo ngày nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ghen ghét và đố kỵ không che giấu.
"Cô giỏi lắm," chị Chi rít qua kẽ răng khi đi ngang qua bàn Hạ Vy. "Để rồi xem ngày mai cô thể hiện như thế nào."
Hạ Vy gần như không ngủ được đêm đó. Cô vừa sợ hãi, vừa có một chút phấn khích. Sợ hãi vì sắp phải đối mặt trực tiếp với "Nữ Hoàng Băng Giá" và toàn bộ ban lãnh đạo. Phấn khích vì đây là cơ hội đầu tiên, và có lẽ là duy nhất, để cô chứng tỏ năng lực của mình. Cô thức đến ba giờ sáng, chuẩn bị đi chuẩn bị lại bài thuyết trình, cố gắng biến những ý tưởng thô sơ của mình thành một bài báo cáo hoàn chỉnh và chuyên nghiệp nhất có thể.
Sáng hôm sau, Hạ Vy bước vào phòng họp lớn của tầng 35. Tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Căn phòng sang trọng, lạnh lẽo, với một chiếc bàn gỗ dài và những chiếc ghế da đen bóng. Các trưởng phòng, giám đốc đã ngồi gần đủ cả, ai cũng mặc vest, gương mặt nghiêm nghị. Không khí trong phòng đặc quánh lại vì căng thẳng.
Và rồi, cánh cửa mở ra. Lâm Quỳnh Dao bước vào.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy công sở màu xanh navy đậm, thiết kế tối giản nhưng toát lên vẻ quyền lực tuyệt đối. Mái tóc vẫn búi cao gọn gàng, đôi môi tô son đỏ trầm và cặp kính gọng mảnh vẫn ngự trên sống mũi cao thẳng. Cô không nhìn ai, đi thẳng đến chiếc ghế chủ tọa ở đầu bàn và ngồi xuống. Cả phòng họp như nín thở.
"Bắt đầu đi," cô cất giọng, lạnh lùng và ngắn gọn.
Cuộc họp diễn ra với những báo cáo khô khan. Đến lượt của phòng Kế hoạch, chị Chi đứng lên trình bày một cách khá trôi chảy, nhưng khi nói đến phần phân tích sản phẩm thất bại, chị ta cố tình nói qua loa rồi kết luận: "Và sau đây, để có một góc nhìn mới mẻ hơn, xin mời thực tập sinh Hạ Vy trình bày một vài ý tưởng ban đầu của em ấy."
Một lời giới thiệu đầy ác ý, cố tình nhấn mạnh hai chữ "thực tập sinh" và "ý tưởng ban đầu" để hạ thấp giá trị bài báo cáo của Hạ Vy.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô gái trẻ đang ngồi ở góc phòng. Hạ Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cô nhớ đến lời động viên của chị Mai trưởng phòng: "Cứ nói những gì em biết, sự thật luôn có sức mạnh của nó."
Cô bước lên bục trình bày, kết nối máy tính của mình với màn hình lớn. Bàn tay cô hơi run khi cầm con chuột. Cô ngước lên, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Quỳnh Dao đang nhìn mình qua cặp kính. Ánh mắt đó vẫn lạnh lùng, không một chút cảm xúc, nhưng nó khiến cô có một sự tập trung kỳ lạ.
"Kính thưa Tổng Giám đốc, kính thưa các anh chị trưởng phòng," cô bắt đầu, giọng nói ban đầu còn hơi run nhưng dần trở nên ổn định và rõ ràng hơn. "Sau khi phân tích lại toàn bộ dữ liệu, em nhận thấy vấn đề cốt lõi của sự thất bại không nằm ở chất lượng sản phẩm hay chiến lược marketing, mà nằm ở một yếu tố mà chúng ta đã vô tình bỏ qua: trải nghiệm dịch vụ tại điểm bán."
Hạ Vy không nói những điều sáo rỗng. Cô trình chiếu lên màn hình những biểu đồ so sánh, những con số cụ thể. Cô chỉ ra sự sụt giảm doanh số bắt đầu chính xác như thế nào sau khi những phàn nàn đầu tiên về thái độ của nhân viên xuất hiện trên một diễn đàn nhỏ. Cô thậm chí còn tìm ra được những đoạn ghi âm cuộc gọi của khách hàng đến đường dây nóng, những lời phàn nàn đã không được bộ phận chăm sóc khách hàng xử lý một cách triệt để.
Cô phân tích một cách say sưa, logic và đầy thuyết phục. Sự hậu đậu thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hình ảnh một nhà phân tích sắc sảo, thông minh. Cô không chỉ chỉ ra vấn đề, mà còn đề xuất những giải pháp cụ thể: tái đào tạo toàn bộ nhân viên bán hàng, xây dựng một quy trình xử lý khủng hoảng truyền thông mới, và thậm chí là một chiến dịch "Xin lỗi và Cảm ơn" để lấy lại lòng tin của khách hàng.
Khi cô kết thúc bài trình bày của mình, cả phòng họp im phăng phắc. Mọi người đều sững sờ. Không ai có thể tin được một bản phân tích sâu sắc và toàn diện đến vậy lại đến từ một cô bé thực tập sinh hậu đậu. Chị Chi thì mặt đã tái đi, hai tay nắm chặt dưới gầm bàn.
Hạ Vy cúi đầu chào rồi bước về chỗ ngồi, tim vẫn còn đập mạnh. Cô không dám nhìn ai, đặc biệt là vị CEO ở đầu bàn.
Quỳnh Dao im lặng một lúc lâu. Cô gõ nhẹ những ngón tay thon dài của mình xuống mặt bàn, một thói quen khi cô đang suy nghĩ sâu. Cuối cùng, cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào chị Chi.
"Trưởng nhóm Chi," giọng cô lạnh lẽo. "Cô có giải thích gì về sự khác biệt giữa báo cáo của cô và những gì cô Hạ Vy vừa trình bày không?"
Chị Chi giật bắn mình, lắp bắp: "Dạ... dạ thưa CEO, đây... đây cũng là ý mà nhóm chúng tôi đang hướng tới. Do thời gian gấp rút nên báo cáo của tôi chưa thể hiện được hết..."
"Đủ rồi," Quỳnh Dao cắt ngang, giọng không một chút nể nang. "Tôi không cần nghe lời giải thích. Tôi chỉ cần kết quả. Kể từ hôm nay, cô Hạ Vy sẽ chính thức trở thành nhân viên của phòng Kế hoạch, và sẽ là người phụ trách chính của dự án tái cấu trúc dịch vụ khách hàng này, dưới sự giám sát trực tiếp của tôi."
Một quyết định gây chấn động.
Cô quay sang Hạ Vy. Lần đầu tiên, ánh mắt cô không còn hoàn toàn là băng giá. Nó có một tia nhìn khác lạ, một sự công nhận, và có lẽ, là một chút hứng thú không thể che giấu.
"Cô làm tốt lắm," cô nói, chỉ ba từ ngắn gọn. "Tan họp, mang toàn bộ tài liệu gốc lên văn phòng cho tôi."
Nói rồi, cô đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp, để lại phía sau một sự ngỡ ngàng tột độ của tất cả mọi người, và một cô gái trẻ đang không thể tin vào những gì vừa xảy ra với mình.