Hạ Vy thu dọn tài liệu của mình, bước ra khỏi phòng họp mà chân vẫn còn hơi run. Cả hành lang dài dường như nín lặng khi cô đi qua. Những ánh mắt nhìn cô không còn là sự thương hại hay chế giễu nữa, mà là một sự pha trộn phức tạp giữa kinh ngạc, dò xét, và cả một chút ghen tị. Vừa mới một tiếng trước, cô còn là "cô bé Cà phê" tội nghiệp. Giờ đây, cô đã là "người của CEO", một nhân vật không thể xem thường.
Khi đi ngang qua chỗ ngồi của chị Chi, Hạ Vy thấy chị ta đang nhìn mình bằng một ánh mắt căm hận. Cô vội cúi đầu bước nhanh hơn. Ngược lại, khi đi qua chỗ chị Mai trưởng phòng, chị đã ngẩng lên, khẽ gật đầu và mỉm cười với cô một cách đầy khích lệ. Nụ cười đó tiếp thêm cho Hạ Vy một chút dũng khí.
Hành trình đi thang máy lên tầng 35 giống như một cuộc vượt không gian. Tầng 35 là một thế giới hoàn toàn khác. Không gian ở đây yên tĩnh tuyệt đối, sang trọng và lạnh lẽo. Sàn nhà được trải thảm lông dày đến mức không nghe thấy tiếng bước chân. Cả một tầng lầu rộng lớn dường như chỉ dành cho một người duy nhất.
Cô Anh, người thư ký mặt lạnh như tiền, đã đứng chờ sẵn ở cửa thang máy. "CEO đang đợi cô," cô ta nói, giọng không một chút cảm xúc rồi dẫn Hạ Vy đi về phía cuối hành lang.
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra. Văn phòng của Lâm Quỳnh Dao hiện ra trước mắt Hạ Vy, khiến cô nín thở. Nó rộng lớn, được thiết kế theo phong cách tối giản với hai gam màu chủ đạo là trắng và xám. Một bức tường hoàn toàn bằng kính, nhìn ra toàn cảnh Sài Gòn hoa lệ từ trên cao. Mọi thứ trong phòng, từ chiếc bàn làm việc, bộ sofa da, cho đến giá sách, đều được sắp xếp một cách hoàn hảo, không một chi tiết thừa, không một hạt bụi. Căn phòng đẹp đến mức vô thực, nhưng cũng lạnh lẽo và xa cách, giống hệt như chủ nhân của nó.
Quỳnh Dao đang ngồi sau bàn làm việc, mắt không rời khỏi màn hình laptop. "Ngồi đi," cô nói, không ngẩng đầu lên.
Hạ Vy rón rén ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt tập tài liệu lên bàn, hai tay đan vào nhau vì hồi hộp.
Một lúc sau, Quỳnh Dao mới gấp laptop lại, ngẩng lên nhìn cô. "Nói đi. Ý tưởng đối chiếu dữ liệu thô từ các cuộc gọi đến từ đâu?"
Câu hỏi đầu tiên không phải là một lời khen, mà là một sự chất vấn. Hạ Vy nuốt nước bọt, cố gắng trình bày một cách rõ ràng. "Dạ... thưa sếp. Vì em nghĩ những báo cáo tổng hợp đôi khi sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ, những cảm xúc thực của khách hàng. Em cho rằng, một lời phàn nàn nhỏ nếu không được giải quyết, có thể tạo ra hiệu ứng truyền miệng tiêu cực mà những con số doanh thu ban đầu chưa thể hiện được ạ."
"Vậy tại sao cô lại liên kết được những bình luận trên một diễn đàn không chính thống với sự sụt giảm doanh số?" Quỳnh Dao hỏi tiếp, ánh mắt sắc như dao.
Hạ Vy, khi nói về công việc mình tâm huyết, sự sợ hãi ban đầu dần tan biến. "Dạ, vì em thấy tệp khách hàng của diễn đàn đó và của dòng sản phẩm này có sự tương đồng rất lớn. Em đã dùng một vài công cụ phân tích xu hướng và nhận ra, sau khi topic phàn nàn đó xuất hiện, lượng tìm kiếm tiêu cực về sản phẩm đã tăng đột biến 200% trong vòng ba ngày, ngay trước khi doanh số bắt đầu giảm mạnh. Em cho rằng đó không phải là sự trùng hợp."
Quỳnh Dao im lặng, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn. Cô đang đánh giá. Cô gái trước mặt, dù có vẻ ngoài hậu đậu, ngây ngô, nhưng lại có một tư duy phân tích cực kỳ nhạy bén và một trực giác đáng kinh ngạc. Đó là tố chất của một nhà chiến lược tài ba.
Cuộc tra hỏi căng thẳng bị gián đoạn khi cô thư ký Anh bước vào, đặt lên bàn một hộp salad. "Thưa CEO, đã đến giờ ăn trưa."
Quỳnh Dao liếc nhìn hộp salad rồi xua tay. "Mang ra đi. Tôi không có thời gian."
"Nhưng thưa sếp, bác sĩ đã dặn..."
"Tôi nói mang ra ngoài," giọng Quỳnh Dao lạnh đi một bậc, không cho phép sự kháng cự.
Cô Anh đành lặng lẽ cầm hộp salad định lui ra. Hạ Vy nhìn cảnh đó, rồi nhìn gương mặt có phần xanh xao vì làm việc quá sức của vị sếp. Không hiểu dũng khí từ đâu ùa tới, cô buột miệng.
"Thưa sếp..."
Quỳnh Dao nhướng mày nhìn cô.
"Sếp... sếp không ăn... thì lát nữa sao có sức để mắng em tiếp được ạ?"
Câu nói vừa thốt ra, Hạ Vy đã muốn tự cắn vào lưỡi mình. Trời ơi, cô vừa nói cái gì vậy? Cô điên rồi! Cô cúi gằm mặt xuống, chuẩn bị sẵn sàng nhận một cơn thịnh nộ.
Cả căn phòng im phăng phắc. Cô thư ký Anh đứng hình, mắt mở to kinh ngạc. Quỳnh Dao cũng sững người. Từ trước đến nay, chưa một ai dám nói với cô một câu như vậy. Một câu nói ngô nghê, có phần ngốc nghếch, nhưng lại không có ác ý, mà chỉ có một sự quan tâm thật thà.
Trái với dự đoán của Hạ Vy, không có một lời mắng mỏ nào cả. Cô chỉ nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ. Khi cô rụt rè ngẩng đầu lên, cô thấy Quỳnh Dao đã ra hiệu cho thư ký đặt hộp salad lại trên bàn.
"Cô ra ngoài đi," Quỳnh Dao nói với thư ký.
Rồi cô quay sang Hạ Vy, tiếp tục lật xem tài liệu, giọng vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt đi phần nào sự sắc bén. "Nói tiếp về giải pháp của cô đi."
Trong khi Hạ Vy trình bày, Quỳnh Dao lặng lẽ mở hộp salad ra, từ tốn ăn từng miếng một.
Buổi làm việc kết thúc sau đó gần một tiếng. Quỳnh Dao đã thông qua kế hoạch của Hạ Vy, cấp cho cô một ngân sách và một đội ngũ nhỏ để thực hiện. Áp lực đặt lên vai cô gái 23 tuổi này là cực kỳ lớn.
Trước khi cô ra về, Quỳnh Dao gọi giật lại. "Hạ Vy."
"Dạ?"
"Tôi đã cho cô cơ hội. Đừng làm tôi thất vọng. Ở The Aura, năng lực là thứ duy nhất có thể bảo vệ cô. Và cũng là thứ duy nhất có thể hủy hoại cô nếu cô không đủ."
Hạ Vy gật đầu. "Em hiểu rồi ạ."
"Và..." Quỳnh Dao ngập ngừng một giây. "Hãy cẩn thận với những người tỏ ra quá thân thiện."
Hạ Vy ngạc nhiên trước lời cảnh báo đầy ẩn ý đó. Cô cúi đầu chào rồi bước ra khỏi văn phòng, lòng bộn bề những cảm xúc. Cô sợ hãi trước trách nhiệm khổng lồ, nhưng cũng cảm thấy một sự phấn khích khó tả. Và đâu đó trong lòng, cô cảm nhận được một tia ấm áp le lói. "Nữ Hoàng Băng Giá" dường như không hoàn toàn lạnh lẽo như vẻ bề ngoài.
Khi cô trở về phòng Kế hoạch, một chiếc máy tính mới, một hợp đồng lao động chính thức đã được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của cô. Cuộc đời của cô tại The Aura, đã chính thức sang một trang mới.