sếp lạnh lùng, em đừng chạy

Chương 5: Dự Án Đầu Tay và Những Sóng Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở thành nhân viên chính thức và là người phụ trách một dự án quan trọng, cuộc sống của Hạ Vy tại The Aura thay đổi 180 độ. Cô được chuyển đến một chỗ ngồi tốt hơn, được cấp những công cụ làm việc hiện đại nhất. Nhưng đi kèm với đó là một áp lực khổng lồ và những ánh mắt soi mói từ mọi phía.

Dự án "Tái cấu trúc trải nghiệm khách hàng" mà Quỳnh Dao giao cho cô không hề đơn giản. Nó đòi hỏi sự phối hợp của rất nhiều phòng ban: từ Marketing, Bán hàng, Chăm sóc khách hàng cho đến Nhân sự. Và với một "lính mới" như Hạ Vy, việc phải làm việc và chỉ đạo những người có thâm niên hơn mình là một thử thách cực đại.

Ngay trong buổi họp đầu tiên của dự án, Hạ Vy đã vấp phải sự chống đối ngầm. Khi cô trình bày kế hoạch tái đào tạo toàn bộ nhân viên bán hàng, ông Hùng, trưởng phòng Kinh doanh, một người đàn ông trung niên, bảo thủ, đã lên tiếng phản đối.

"Tôi không nghĩ việc này là cần thiết," ông ta nói, giọng đầy vẻ kẻ cả. "Đội ngũ bán hàng của tôi đã làm việc rất tốt trong nhiều năm qua, luôn vượt chỉ tiêu. Vấn đề của sản phẩm trước là do Marketing và chất lượng, không phải do nhân viên của tôi. Bây giờ lại bắt họ đi học lại từ đầu, vừa tốn thời gian, vừa ảnh hưởng đến tinh thần của anh em."

Những trưởng phòng khác cũng bắt đầu xì xào đồng tình. Họ không tin tưởng vào năng lực của một cô gái trẻ, lại càng không muốn phải thay đổi những quy trình đã quen thuộc của mình.

Hạ Vy, dù rất run, nhưng cô biết mình không thể lùi bước. "Dạ thưa chú Hùng, cháu không có ý nói các anh chị bán hàng không làm tốt. Cháu chỉ nghĩ rằng, thị trường luôn thay đổi, yêu cầu của khách hàng ngày một cao hơn. Việc đào tạo lại không phải là để chỉ trích, mà là để cập nhật, để nâng cao kỹ năng cho mọi người, giúp chúng ta phục vụ khách hàng tốt hơn nữa ạ."

"Nói thì hay lắm! Cô có biết để sắp xếp một buổi đào tạo cho cả trăm con người sẽ ảnh hưởng đến doanh thu ngày hôm đó như thế nào không?" ông Hùng vẫn gay gắt.

Cuộc họp đi vào bế tắc. Hạ Vy cảm thấy bất lực. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng họp mở ra. Cô thư ký Anh bước vào.

"Tổng Giám đốc có lời nhắn," cô ta nói, giọng lạnh lùng. "CEO nói, dự án này là chiến lược ưu tiên hàng đầu của tập đoàn trong quý này. Mọi phòng ban phải có trách nhiệm phối hợp tối đa. Bất kỳ sự trì hoãn nào làm ảnh hưởng đến tiến độ chung, người đứng đầu phòng ban đó sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước CEO."

Một lời nhắn ngắn gọn, không một chút cảm xúc, nhưng lại có sức nặng như một ngàn cân. Không khí trong phòng thay đổi ngay lập tức. Ông Hùng im bặt, mặt có chút tái đi. Các trưởng phòng khác cũng ngồi thẳng lưng, không dám xì xào nữa. Họ biết, "Nữ Hoàng Băng Giá" không bao giờ nói đùa.

Hạ Vy thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô biết, sếp đang ở phía sau quan sát và chống lưng cho cô. Sự "giám sát trực tiếp" này vừa là áp lực, vừa là một sự bảo vệ vô hình.

Vượt qua được cửa ải đầu tiên, Hạ Vy lao vào công việc. Cô làm việc gần như 18 giờ một ngày. Ban ngày họp hành, điều phối, xử lý hàng trăm email. Tối đến, cô lại một mình ngồi nghiên cứu tài liệu, phân tích số liệu để đưa ra những phương án tối ưu nhất. Sự tận tụy và thông minh của cô dần dần khiến một vài người thay đổi cái nhìn. Chị Mai trưởng phòng Kế hoạch và anh Nam bên phòng Marketing bắt đầu có thiện cảm và hợp tác với cô một cách tích cực hơn.

Tuy nhiên, sóng ngầm vẫn chưa bao giờ lặng. Chị Chi, người trưởng nhóm cũ của Hạ Vy, vẫn luôn tìm cách gây khó dễ. Chị ta cố tình gửi báo cáo chậm, cung cấp những số liệu sai lệch một cách tinh vi để làm ảnh hưởng đến tiến độ dự án của Hạ Vy. Nhưng Hạ Vy, với sự cẩn thận và óc phân tích nhạy bén của mình, lần nào cũng phát hiện ra và tự mình sửa chữa lại trước khi có hậu quả nghiêm trọng. Cô không đôi co, không mách lẻo, chỉ âm thầm làm tốt công việc của mình.

Một buổi tối, khi Hạ Vy đang làm việc muộn ở công ty, cô tình cờ gặp Quỳnh Dao ở khu vực pantry. Vị CEO đang đứng một mình bên cửa sổ, tay cầm một ly nước ấm, lặng lẽ nhìn xuống thành phố về đêm. Trông cô không còn vẻ lạnh lùng, quyền lực thường ngày, mà có một chút gì đó cô đơn, mệt mỏi.

Hạ Vy ngập ngừng, không biết có nên lại gần hay không. Nhưng rồi cô lấy hết can đảm, bước tới. "Sếp... sếp chưa về ạ?"

Quỳnh Dao quay lại, có chút bất ngờ khi thấy cô. "Cô cũng vậy mà."

"Dạ, dự án đang vào giai đoạn gấp rút nên em cố làm thêm một chút," Hạ Vy lí nhí.

Họ đứng bên nhau, im lặng một lúc. Bất chợt, Quỳnh Dao hỏi, giọng vẫn đều đều nhưng không còn quá lạnh lùng. "Dự án có khó khăn gì không?"

"Dạ... cũng có một chút ạ. Nhưng em nghĩ em có thể xử lý được."

Quỳnh Dao nhìn cô một lúc lâu. "Hạ Vy, cô có biết tại sao tôi lại chọn cô không?"

Hạ Vy ngơ ngác lắc đầu.

"Vì cô giống tôi của nhiều năm về trước," Quỳnh Dao nói, ánh mắt nhìn xa xăm. "Cũng từng tin rằng chỉ cần nỗ lực và làm việc chăm chỉ thì sẽ đạt được mọi thứ. Nhưng tôi đã sai. Thế giới công sở này phức tạp hơn cô nghĩ nhiều. Có những người, họ sẽ không bao giờ công nhận năng lực của cô, mà chỉ tìm cách để kéo cô xuống."

Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy. "Sự chăm chỉ của cô là tốt. Nhưng chỉ chăm chỉ thôi thì không đủ. Cô cần phải học cách tự bảo vệ mình. Đừng quá tin người, và phải biết lúc nào cần phải lên tiếng. Một con cừu quá hiền lành sẽ chỉ trở thành miếng mồi ngon cho lũ sói mà thôi."

Lời nói của Quỳnh Dao như một gáo nước lạnh, nhưng cũng là một lời cảnh tỉnh sâu sắc. Hạ Vy sững người. Cô hiểu sếp đang muốn nói điều gì. Quỳnh Dao biết hết những gì chị Chi đang làm, nhưng cô ấy không can thiệp, mà muốn tự cô phải học cách đối mặt và chiến đấu.

"Em... em hiểu rồi ạ. Cảm ơn sếp," Hạ Vy nói, lòng đầy sự biết ơn.

"Tốt," Quỳnh Dao gật đầu. "Về đi, muộn rồi."

Nói rồi, cô quay lưng bước đi, để lại Hạ Vy đứng một mình với những suy nghĩ miên man. Cô biết, bài học mà sếp vừa dạy cho cô còn quan trọng hơn bất cứ kiến thức chuyên môn nào. Cô phải mạnh mẽ hơn, không chỉ vì dự án, mà còn vì chính bản thân mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.