sếp lạnh lùng, em đừng chạy

Chương 6: Con Cừu Phản Kích


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời nói của Quỳnh Dao đêm đó cứ vang vọng mãi trong đầu Hạ Vy. "Một con cừu quá hiền lành sẽ chỉ trở thành miếng mồi ngon cho lũ sói." Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô nhận ra rằng, sự im lặng và âm thầm sửa chữa lỗi sai của người khác không phải là đức tính tốt, mà là sự nhu nhược. Nó không chỉ khiến bản thân cô mệt mỏi, mà còn dung túng cho cái ác và làm ảnh hưởng đến cả một tập thể. Sếp đã cho cô cơ hội, đã dạy cho cô một bài học, cô không thể cứ mãi là một con cừu non sợ sệt được.

Cô quyết định, cô sẽ không phản ứng một cách bộc phát, mà sẽ chờ đợi. Cô vẫn làm việc chăm chỉ như thường lệ, nhưng giờ đây, cô làm việc với một sự cảnh giác cao độ. Mỗi một email, mỗi một file dữ liệu mà chị Chi gửi qua, cô đều sao lưu lại một bản, kiểm tra kỹ lưỡng và ghi chú lại cẩn thận những điểm bất thường. Cô đang kiên nhẫn chờ đợi con sói tự sa vào bẫy.

Và cơ hội đã đến.

Dự án của Hạ Vy bước vào một giai đoạn quan trọng: triển khai một cuộc khảo sát khách hàng thử nghiệm trên quy mô nhỏ ở thị trường Nha Trang để đo lường phản ứng trước khi tung ra chiến dịch toàn quốc. Kết quả của cuộc khảo sát này sẽ quyết định hướng đi của cả dự án. Chị Chi, với tư cách là trưởng nhóm có liên quan, được giao nhiệm vụ cung cấp tệp dữ liệu khách hàng thân thiết tại khu vực này cho đội của Hạ Vy.

"Đây nhé," chị Chi đưa cho Hạ Vy một file excel, nụ cười vẫn thân thiện như thường lệ. "Data khách hàng VIP ở Nha Trang chị đã lọc sẵn cho em rồi. Toàn khách hàng tiềm năng, đảm bảo tỷ lệ phản hồi sẽ rất cao. Cứ thế mà triển khai thôi."

Hạ Vy mỉm cười nhận lấy. "Dạ, em cảm ơn chị Chi nhiều ạ."

Nhưng ngay tối hôm đó, thay vì gửi tệp dữ liệu cho đội ngũ thực thi, Hạ Vy đã ở lại công ty một mình. Cô mở file của chị Chi ra, đồng thời truy cập vào hệ thống quản lý khách hàng trung tâm (CRM) của tập đoàn. Cô dành cả đêm, đối chiếu từng cái tên, từng số điện thoại, từng lịch sử mua hàng. Và đúng như cô dự đoán, một âm mưu thâm độc đã hiện ra.

Tệp dữ liệu mà chị Chi cung cấp là một cái bẫy hoàn hảo. Hơn 60% số liên lạc trong đó là những khách hàng đã không còn hoạt động trong hơn một năm, số điện thoại đã đổi chủ hoặc không còn tồn tại. 40% còn lại thì lại bị trộn lẫn với data của khách hàng ở khu vực Đà Nẵng, Khánh Hòa. Nếu cứ thế triển khai, cuộc khảo sát chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Tỷ lệ phản hồi sẽ cực thấp, kết quả thu về hoàn toàn sai lệch. Hậu quả là cả dự án sẽ bị đánh giá là thiếu hiệu quả, và người chịu trách nhiệm chính, Hạ Vy, sẽ là người đầu tiên bị quy tội.

Hạ Vy hít một hơi thật sâu. Lần này, cô sẽ không âm thầm sửa chữa nữa. Cô cẩn thận chụp lại màn hình, lưu lại tất cả bằng chứng về sự khác biệt giữa hai tệp dữ liệu, chuẩn bị mọi thứ cho trận chiến vào sáng hôm sau.

Buổi họp báo cáo tiến độ dự án hàng tuần diễn ra như thường lệ. Các trưởng phòng và ban giám đốc đều có mặt. Và dĩ nhiên, "Nữ Hoàng Băng Giá" Lâm Quỳnh Dao cũng ngồi ở vị trí chủ tọa, gương mặt không một chút biểu cảm.

Chị Chi tự tin báo cáo phần việc của mình. "Thưa CEO, thưa mọi người, nhóm của tôi đã hoàn thành xuất sắc việc cung cấp dữ liệu khách hàng cho đội của Hạ Vy. Mọi thứ đã sẵn sàng để triển khai khảo sát theo đúng tiến độ." Chị ta kết thúc, không quên liếc nhìn Hạ Vy bằng một ánh mắt đầy thách thức.

Đến lượt Hạ Vy. Cô bình tĩnh bước lên, kết nối máy tính. Mọi người đều mong chờ cô sẽ báo cáo về việc bắt đầu chiến dịch. Nhưng không.

"Kính thưa CEO, thưa các anh chị," cô bắt đầu, giọng nói vững vàng, không còn run rẩy như lần đầu. "Theo kế hoạch, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu khảo sát thử nghiệm. Tuy nhiên, trong quá trình kiểm tra cuối cùng vào đêm qua, em đã phát hiện một vài vấn đề nghiêm trọng với tệp dữ liệu khách hàng mà dự án nhận được. Nếu chúng ta cứ thế triển khai, em e rằng toàn bộ chiến dịch sẽ thất bại và gây lãng phí lớn cho ngân sách của công ty."

Cả phòng họp xôn xao. Chị Chi tái mặt.

Hạ Vy không cho ai kịp phản ứng, cô trình chiếu lên màn hình hai biểu đồ so sánh. "Đây là tệp dữ liệu chúng ta nhận được," cô chỉ vào biểu đồ bên trái. "Và đây là dữ liệu được đối chiếu theo thời gian thực từ hệ thống CRM của tập đoàn."

Sự khác biệt hiện ra rõ mồn một. Những con số về tỷ lệ khách hàng không hoạt động, về sự sai lệch khu vực địa lý được cô trình bày một cách rành mạch, không thể chối cãi.

Cô không chỉ đích danh chị Chi. Cô biết, làm như vậy là hạ sách. Cô chỉ đưa ra kết luận một cách chuyên nghiệp. "Em không rõ vấn đề này phát sinh từ đâu, có thể là do lỗi kỹ thuật trong quá trình trích xuất dữ liệu. Tuy nhiên, để đảm bảo sự thành công của các dự án chiến lược trong tương lai, em xin đề nghị chúng ta cần xây dựng một quy trình kiểm tra chéo dữ liệu bắt buộc giữa các phòng ban trước khi triển khai bất kỳ hoạt động nào."

Một nước cờ hoàn hảo. Cô không chỉ vạch ra sai phạm, mà còn đưa ra một giải pháp mang tính xây dựng cho cả công ty. Cô đã biến một âm mưu phá hoại thành một cơ hội để cải tiến quy trình.

Cả phòng họp im phăng phắc. Mọi ánh mắt giờ đây đổ dồn về phía chị Chi, người đang ngồi im như phỗng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Lâm Quỳnh Dao, người đã im lặng quan sát từ đầu đến cuối, lúc này mới lên tiếng. Giọng cô lạnh như băng tuyết trên đỉnh núi.

Đầu tiên, cô nhìn Hạ Vy. "Cô xử lý rất tốt. Rất chuyên nghiệp."

Đó là một lời khen công khai, một sự công nhận đanh thép. Rồi, ánh mắt lạnh lẽo của cô quay sang chị Chi.

"Trưởng nhóm Trần Ngọc Chi."

Chị Chi giật bắn mình. "Dạ... dạ có em!"

"Năng lực làm việc cẩu thả, thiếu trách nhiệm, cung cấp dữ liệu sai lệch, gây nguy cơ tổn thất nghiêm trọng cho dự án chiến lược của tập đoàn. Kể từ giờ phút này, tạm thời đình chỉ chức vụ trưởng nhóm của cô. Chuyển sang bộ phận lưu trữ, viết bản kiểm điểm và chờ xem xét lại năng lực. Quyết định có hiệu lực ngay lập tức."

Một bản án được tuyên ra, nhanh, gọn và tàn nhẫn. Không một lời giải thích, không một cơ hội. Đó chính là phong cách của Lâm Quỳnh Dao.

Hạ Vy có chút sững sờ. Cô không nghĩ hậu quả lại nặng nề đến vậy.

Cuộc họp kết thúc trong sự im lặng đáng sợ. Khi mọi người lần lượt đi ra, Quỳnh Dao bước ngang qua chỗ Hạ Vy. Cô không dừng lại, chỉ đi lướt qua, nhưng đã kịp để lại một câu nói đủ nhỏ để chỉ mình cô nghe thấy.

"Tốt. Con cừu đã biết nhe nanh rồi."

Hạ Vy ngẩng lên, nhìn theo bóng lưng quyền lực nhưng không còn quá xa cách của vị sếp. Lần đầu tiên, cô cảm thấy giữa mình và người phụ nữ ấy có một sự kết nối vô hình. Cô không chỉ là nhân viên, mà còn là một "học trò" đang được dạy dỗ theo một cách khắc nghiệt nhưng hiệu quả nhất. Cô đã vượt qua bài kiểm tra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.