Sau màn "trảm tướng" công khai trong phòng họp, vị thế của Hạ Vy tại The Aura đã hoàn toàn khác. Không còn ai dám xem thường hay bắt nạt cô. Những lời xì xào sau lưng giờ đây đã biến thành sự kiêng dè và một chút thán phục. Dự án của cô cũng nhờ vậy mà tiến triển một cách thuận lợi hơn hẳn. Các phòng ban khác đều hợp tác một cách tích cực, không còn thái độ chống đối hay trì hoãn.
Những buổi báo cáo riêng với CEO cũng trở thành một thông lệ. Hạ Vy dần quen với việc đối mặt với Quỳnh Dao trong căn phòng trên tầng 35. Sự sợ hãi ban đầu đã được thay thế bằng một sự tôn trọng và ngưỡng mộ. Cô nhận ra, đằng sau sự hà khắc của Quỳnh Dao là một bộ óc thiên tài. Mỗi một câu hỏi, mỗi một lời chất vấn của sếp đều là những bài học quý giá, giúp cô nhìn ra những thiếu sót và trưởng thành hơn trong công việc.
Giữa họ hình thành một mối liên kết kỳ lạ. Vẫn là sếp và nhân viên, vẫn có khoảng cách, nhưng đã có thêm một sự thấu hiểu và ăn ý trong công việc. Quỳnh Dao dường như cũng bớt đi phần nào sự lạnh lẽo khi làm việc với Hạ Vy. Thỉnh thoảng, khi nghe Hạ Vy trình bày một ý tưởng độc đáo, trong đôi mắt sắc bén của "Nữ Hoàng" lại lóe lên một tia hài lòng hiếm hoi.
Chuỗi ngày làm việc tuy căng thẳng nhưng đầy hiệu quả cứ thế trôi đi. Cho đến một hôm, một gợn sóng từ quá khứ bất ngờ ập đến.
Hôm đó, trong lúc Hạ Vy đang trình bày về danh sách các đối tác tiềm năng cho giai đoạn hai của dự án, một cái tên trên màn hình đã khiến Quỳnh Dao, người đang chăm chú lắng nghe, bỗng khựng lại.
"Công ty Truyền thông Sáng Tạo A&P - CEO: Trần Phong."
Phản ứng của Quỳnh Dao rất nhanh và tinh vi, nhưng Hạ Vy, với óc quan sát nhạy bén của mình, đã không bỏ lỡ. Cô thấy bàn tay đang gõ nhẹ lên mặt bàn của sếp bỗng siết lại, gương mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm tái đi vài phần. Chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng nó chứa đựng một sự chấn động mạnh mẽ.
Quỳnh Dao nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Nhưng khi cô cất tiếng, giọng nói đã lạnh hơn cả băng giá.
"Loại bỏ công ty A&P ra khỏi danh sách."
Hạ Vy ngạc nhiên. "Dạ? Nhưng thưa sếp, A&P là một trong những đối tác có tiềm năng nhất ạ. Họ có kinh nghiệm và..."
"Tôi nói, loại bỏ," Quỳnh Dao cắt ngang, giọng không cho phép bất cứ sự phản đối nào. "Không cần lý do."
Hạ Vy rùng mình, vội vàng gật đầu. "Dạ... em hiểu rồi ạ."
Buổi báo cáo kết thúc trong không khí nặng nề. Hạ Vy không thể ngừng suy nghĩ. Trần Phong là ai? Cái tên đó có sức mạnh gì mà có thể làm một người vững như núi Thái Sơn là Lâm Quỳnh Dao phải dao động?
Vài ngày sau, vào một ngày thứ sáu, là sinh nhật lần thứ 24 của Hạ Vy. Cô không nói với ai trong công ty, chỉ định làm việc muộn một chút rồi tự về nhà mua một chiếc bánh ngọt nhỏ để tự chúc mừng mình. Với cô, sinh nhật trong guồng quay công việc bận rộn này cũng không có gì quá đặc biệt.
Buổi chiều, khi cô đang chuẩn bị ra về, cô thấy trên bàn làm việc của mình, không biết từ lúc nào, đã có một chiếc hộp quà nhỏ được gói bằng giấy màu xanh navy sang trọng. Không có một tấm thiệp, không có một lời nhắn.
Tò mò, cô mở ra. Bên trong, trên một lớp lót bằng nhung đen, là một cây bút máy cao cấp, thiết kế tinh xảo và một cuốn sổ tay bìa da đơn giản nhưng thanh lịch. Đó là một món quà vừa có giá trị, vừa thể hiện một sự tinh tế, như muốn khuyến khích tài năng và sự nghiệp của người nhận.
Hạ Vy sững người. Cả công ty này, người duy nhất có gu thẩm mỹ và phong cách tặng quà "vừa chuyên nghiệp vừa cá nhân" như thế này, chỉ có thể là một người.
Trái tim cô đập loạn lên. Sếp đã nhớ sinh nhật của cô.
Không suy nghĩ nhiều, cô ôm hộp quà, bấm thang máy đi thẳng lên tầng 35. Cô phải nói lời cảm ơn.
Văn phòng của CEO vẫn sáng đèn. Qua tấm cửa kính, cô thấy Quỳnh Dao không làm việc, mà đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một ly rượu vang, lặng lẽ nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn. Bóng lưng của sếp trông cô độc và tĩnh mịch đến lạ thường.
Hạ Vy ngập ngừng, gõ nhẹ vào cửa.
"Vào đi."
"Thưa sếp... em..." Hạ Vy bước vào, giọng hơi run. "Em... cảm ơn sếp về món quà ạ. Nó đẹp lắm."
Quỳnh Dao quay lại, gương mặt có chút mệt mỏi. "Chỉ là một cây bút. Dùng nó để viết những bản báo cáo tốt hơn đi." Cô vẫn cố gắng giữ vẻ lạnh lùng thường ngày.
"Dạ," Hạ Vy gật đầu. Cô định quay lưng ra về, nhưng nhìn thấy nét buồn thoáng qua trong mắt sếp, cô lại không đành lòng. Cô buột miệng hỏi, một câu hỏi mà sau này nghĩ lại cô cũng không hiểu sao mình lại dám hỏi. "Sếp... có chuyện gì không vui ạ? Em thấy mấy hôm nay sếp có vẻ... lạ lắm. Có phải là vì... người tên Trần Phong đó không ạ?"
Câu hỏi của Hạ Vy như một mũi kim, chích thẳng vào vết thương đang âm ỉ của Quỳnh Dao. "Nữ Hoàng" sững người, đôi mắt đẹp nheo lại, nhìn cô chằm chằm. Một sự lạnh lẽo đáng sợ toát ra từ người cô.
"Cô đi quá giới hạn của mình rồi đấy, Hạ Vy."
"Em xin lỗi!" Hạ Vy hoảng hốt. "Em không có ý gì đâu ạ, chỉ là em lo cho sếp thôi!"
Có lẽ chính hai chữ "lo cho sếp", hoặc có lẽ vì đêm đã khuya và sự cô đơn đã lên đến đỉnh điểm, bức tường băng giá của Quỳnh Dao bỗng xuất hiện một vết nứt. Cô không nổi giận. Cô chỉ quay mặt về phía cửa sổ, giọng nói xa xăm, mang theo một nỗi cay đắng không thể che giấu.
"Thế giới này không có ai đáng để tin tưởng hoàn toàn, Hạ Vy à." Cô khẽ nhấp một ngụm rượu. "Nhất là những kẻ nói lời ngọt ngào. Vì sau sự ngọt ngào đó, rất có thể là một lưỡi dao."
Đó không phải là một câu chuyện, chỉ là một lời chiêm nghiệm đầy đau đớn. Nhưng nó đủ để Hạ Vy hiểu rằng, sếp của cô đã từng bị phản bội một cách tàn nhẫn.
Khoảnh khắc yếu đuối đó trôi qua rất nhanh. Quỳnh Dao đặt ly rượu xuống, quay lại, gương mặt đã trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. "Về đi. Muộn rồi."
Hạ Vy không dám nói thêm, cô cúi đầu chào rồi lặng lẽ lui ra. Đóng cánh cửa văn phòng lại, trái tim cô vẫn còn đập mạnh. Cô hạnh phúc vì món quà, nhưng lòng lại dâng lên một nỗi xót xa mơ hồ cho sếp của mình.
Cô đã nhìn thấy, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một tâm hồn đầy sẹo đằng sau vẻ ngoài của "Nữ Hoàng Băng Giá". Tình cảm của cô dành cho người phụ nữ ấy, giờ đây không chỉ còn là sự ngưỡng mộ và kính trọng nữa, mà đã có thêm một sự đồng cảm, một sự muốn được che chở, vỗ về.